Ta gấp bước tới nắm ch/ặt cổ tay y.
Ánh mắt y bỗng sắc lạnh, ra sức gi/ật thoát.
Ta như kẻ ch*t đuối níu ch/ặt, lòng dần chìm vào vực thẳm.
Mạch tượng của y cho thấy bây giờ y đi lại khó khăn, hư phù vô căn, đã mất hết nội lực.
Quả thực Tạ Duyên đã quên sạch mọi chuyện.
"A Lưu."
Thanh âm nữ tử vang lên, Tạ Duyên lập tức gi/ật tay thoát khỏi ta.
Ngẩng mắt nhìn qua, chỉ thấy tấm mành trúc phía sau lấp ló bóng váy lụa sắc màu.
"Có khách tới sao?"
"Người lạ." Tạ Duyên ra hiệu cho nàng ấy vào cửa: "Nàng với Châu Châu tạm chớ ra đây."
Lời y vừa dứt, ta mới nhận ra trên khung cửa còn có đôi bàn tay nhỏ đang bám víu.
Tim đ/au như d/ao c/ắt, cả người chao đảo muốn ngã quỵ.
Tạ Duyên dặn dò xong xuôi, quay mặt về phía ta, vẻ cảnh giác như đối diện với kẻ xâm phạm cuộc sống bình yên của y.
"Rốt cuộc ngươi có việc gì?"
"Ta..............."
"Con muốn cha cơ!"
Tiếng trẻ thơ trong trẻo c/ắt ngang lời ta. Ta thấy rõ mồn một, nét mặt cau có của Tạ Duyên chợt giãn ra.
Thoáng chút nhu hòa lướt qua khóe mắt.
Tạ Duyên... đã cưới vợ sinh con rồi.
Kẻ năm xưa vì bảo vệ ta không tiếc mạng sống, giờ đây vì che chở thê nữ lại cầm rìu chĩa thẳng vào ta.
Cổ họng ứa lên vị tanh tưởi, mắt tối sầm, thân thể không sao đứng vững nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook