Nhân Viên Này Lạ Lắm

Chương 9

14/07/2025 22:00

Ánh mắt sếp và ánh mắt cậu gặp nhau trong thoáng bất ngờ ngượng ngùng như phim thần tượng.

“Khoan khoan! Sao lại ở đây?” – Cả hai đồng thanh.

Trợ lý gọi điện đến báo: “Xin lỗi hai người, bên resort nhầm phòng. Đặt 2 phòng đơn, họ nhập thành 1 phòng đôi. Hôm nay hết phòng rồi. Hai anh chịu khó... ở chung nha.”

Khương Hàn Dật nắm ch/ặt điện thoại: “Tôi trả lương để các người tổ chức ra thế này sao?”

An Triều Vỹ nuốt nước bọt: “Ờm... em có thể ra ghế sofa nằm. Em nhỏ con, em co lại như con mèo là vừa liền.”

Khương Hàn Dật thở dài, tháo kính: “Thôi, chia đôi giường. Miễn cậu đừng ngáy.”

Triều Vỹ mở to mắt: “Ủa sếp tưởng em ngáy? Không đâu! Em... nói mớ thôi.”

“Càng tệ hơn.”

Đêm xuống, hai người mỗi bên giường, quay lưng vào nhau.

Ngoài cửa sổ, trời trở lạnh, sương m/ù dày đặc. Trong phòng thì...

“Sếp ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Vậy... em hỏi chút nha. Anh từng có người yêu chưa?”

“Không.”

“Thiệt hả? Ủa vậy sao... lạnh dữ vậy?”

Khương Hàn Dật im lặng một hồi rồi đáp khẽ: “Không phải tôi không có cảm xúc. Chỉ là chưa từng gặp ai khiến tôi muốn thể hiện cảm xúc đó.”

Triều Vỹ nằm yên. Rồi khe khẽ hỏi: “Còn... nếu người đó là nhân viên quèn, hay tấu hài, hay phiền… thì có cơ hội không?”

Khương Hàn Dật: “... Cậu đang nói chính mình à?”

“Em chỉ hỏi giùm bạn em tên Triều Vỹ thôi ạ!”

Một lúc sau, khi tưởng sếp đã ngủ, Triều Vỹ khe khẽ thì thầm: “Em biết anh hay nhìn em... nhưng không gh/ét. Có lúc còn mỉm cười.”

Khương Hàn Dật: “…”

“Em cũng hay nhìn anh... nhưng không dám cười to, sợ bị đuổi.”

“Nếu một ngày, em đột nhiên... biến mất khỏi công ty, anh có để ý không?”

Lặng. Một giây. Hai giây. Rồi…

“Có.” – Khương Hàn Dật khẽ nói.

“Sẽ để ý. Và... sẽ tìm.”

Căn phòng lại yên ắng.

Chỉ có tiếng trái tim của ai đó đang thình thịch, trong đêm se lạnh.

Sáng hôm sau, Triều Vỹ tỉnh dậy, thấy mình đã... nằm gần sếp hơn mức cần thiết.

Tay cậu còn... gác nhẹ lên người Khương Hàn Dật?!

“AAAAAAAA!!” – cậu bật dậy như tên b/ắn.

“Em... em bị mộng du!”

Khương Hàn Dật nhìn cậu, mặt tỉnh bơ: “Lần sau gác tay thì gác cao chút. Gần ng/ực là nguy hiểm.”

Triều Vỹ đỏ bừng, suýt nữa dùng gối tự đ/ập vào mặt.

[Hệ thống: Độ thiện cảm tăng mạnh!]

[Tình trạng hiện tại: Sếp không còn muốn đuổi cậu. Còn muốn… giữ cậu lại gần hơn.]

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người đang chuẩn bị rời resort về lại thành phố, thì Khương Hàn Dật... ngồi im, mặt xanh như tàu lá.

“Sếp không ăn sáng hả ạ?” – Triều Vỹ hỏi, tay cầm bánh mì trứng ngập sốt.

“Không đói.”

“Ủa vậy sao mặt sếp trông giống... người sắp đi đầu th/ai vậy?”

Cậu vừa dứt câu, Khương Hàn Dật ngã nhẹ về phía sau, được nhân viên bên cạnh đỡ lấy.

Trợ lý sợ xanh mặt: “Sếp bị sốt rồi! 38.5 độ!”

Ngay lập tức, đoàn công tác hốt hoảng, người lo kêu xe, người đặt lịch bác sĩ.

Danh sách chương

5 chương
14/07/2025 16:55
0
14/07/2025 16:55
0
14/07/2025 22:00
0
14/07/2025 16:55
0
14/07/2025 16:55
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu