Tôi là đàn em bên cạnh đại ca. Hàng ngày mượn oai hùm, làm cái máy nhắc lời cho đại ca, buông lời đe dọa đối phương.

Tôi: "Thách thức giới hạn!"

Đại ca: "Chúng ta có thể mở lưới tha cá, không cần thiết phải cá ch*t lưới rá/ch..."

Tôi: "Cá ch*t lưới rá/ch!"

Đến lúc thật sự cần ra sức, tôi liền trốn sang một bên, lảng vảng đi ăn uống.

Sau khi một vụ xung đột kết thúc, tôi giả vờ khập khiễng đi đến bên cạnh đại ca: "Đại ca oai phong, thật là một trận chiến thỏa mãn!"

Ánh mắt đại ca dừng lại ở khóe miệng đầy dầu mỡ của tôi: "Sao chân khập khiễng thế? Ăn nhiều đùi gà rán bổ quá hả?"

Tôi hoàn toàn không hoảng, dùng tay áo quệt qua loa, cười nịnh nọt: "M/ua một tặng một, không m/ua không phải người."

Đại ca cười, cả lũ đàn em đều cười theo, khung cảnh hòa hợp vui vẻ. Cười xong, hắn giơ tay ra trước mặt tôi, mặt lạnh tanh không chút biểu cảm: "Phần của anh đâu?"

Nụ cười trên môi tôi tắt lịm, tôi cũng thu lại vẻ mặt, khúm núm tiến lên lau sạch những giọt m/áu trên ngón tay hắn: "Đại ca, anh quên mất tối nay phải về nhà chính rồi sao? Anh sẽ được ăn đại tiệc, đừng bận tâm đến cái đùi gà nhỏ nữa mà."

Đại ca khịt mũi lạnh lùng: "Ai thèm."

Nói rồi hắn nắm ch/ặt tay tôi, móng tay khẽ lướt qua lòng bàn tay, hơi kéo nhẹ về phía trước. Giọng nói trên đỉnh đầu và tiếng rung từ ng/ực vang lên: "Ra bến cảng ki/ếm ít khoai tây chiên đi."

Đây là ám ngữ trong nghề của chúng tôi, nghĩa là ra ngoài hút điếu th/uốc. Nhưng với tôi và đại ca, nó còn mang một tầng ý nghĩa khác.

Trên sân thượng tòa nhà bỏ hoang, bề mặt bê tông mọc đầy rêu mốc, thép trần gỉ sét loang lổ. Tiếng ồn ào của những đàn em khác ở rất xa. Trong làn khói mờ ảo, đại ca một tay nắm sau gáy tôi, tôi bị hôn đến ngạt thở.

Hai tay tôi bám ch/ặt vai đại ca, sợ đến mềm nhũn chân, chỉ sơ ý một chút là sẽ rơi khỏi cái nền tảng không chắc chắn tí nào này. Thế thì nát thịt như tương mất.

Lâu sau hắn buông tôi ra, trong mắt vẫn còn sóng tình chưa lắng. Đầu ngón tay hắn chậm rãi xoa qua bờ môi hơi sưng của tôi, vẻ mặt đại ca trở nên nghiêm túc: "Tối nay có đi cùng anh không?"

Tôi ổn định hơi thở, cười toe toét lùi một bước: "Thôi đại ca, em phải đi lẩu với bọn A Đinh."

Nhà chính là nơi tụ họp của gia tộc họ Phù, mỗi tháng đều có một ngày, hai thiếu gia nhà họ Phù phải cùng ông già nắm quyền lực ăn cơm. Gọi là ăn cơm, thực ra là báo cáo công việc.

Đại thiếu gia Phù Giới và nhị thiếu gia Phù Ứng Chuẩn, một cặp anh em bằng mặt không bằng lòng. Mỗi tháng diễn một vở kịch anh em hòa thuận, sau lưng thì truy gi*t nhau ráo riết, như cung đấu.

Phù Giới chính là đại ca của tôi, nhiều lần trong lúc mê muội hắn bảo tôi gọi tên, nhưng tôi vẫn kiên quyết gọi là đại ca. Dù sao hắn cũng... già thật rồi, hí.

Hắn mặc vest, đẹp trai đến mức chân tôi mềm nhũn. Khi sắp quay đi rồi, hắn lại ngoảnh lại túm cổ áo tôi hôn lên: "Không đi cùng anh thật à?"

"Không đi."

Phù Giới không ép tôi nữa, điếu th/uốc ch/áy dở rơi xuống đất, tàn lửa lập tức tắt ngúm: "Thi thoảng... cũng nên diễn một tí, xuất hiện cho có, lâu ngày, người dưới trướng khó tránh khó chịu với em, không tốt cho em đâu."

Lúc nói câu này, bóng hắn đã biến mất sau góc cầu thang.

"Em biết rồi, đại ca."

Danh sách chương

3 chương
17/07/2025 16:39
0
17/07/2025 16:39
0
17/07/2025 16:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu