Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mộng Không Thường
- Ma Câu Đêm
- Chương 5
Nghe tiếng Lý Minh, tôi gi/ật b/ắn mình.
Vừa quay đầu lại, tôi thấy nén Hương Dẫn H/ồn trong tay đã le lói sắp tắt. Tôi vội vàng muốn thổi bùng lên, nhưng cả người tôi bị một lực cực lớn hất ngửa ra sau.
Nén hương theo đó rơi xuống đất, tắt lịm.
"Phía sau, cẩn thận kìa!" Lý Minh thét lớn.
Tôi hoảng h/ồn quay đầu nhìn.
Khuôn mặt trắng bệch của Trần Đông dần biến dạng méo mó, khóe môi nhếch lên một nụ cười q/uỷ dị. Toàn thân anh ta trở nên lạnh buốt và ẩm ướt, cứ như thể vừa được vớt lên từ dưới nước, nước không ngừng rỉ ra.
"Bắt được cô rồi!"
Hắn kéo mạnh tôi về phía mình. Lực đạo kinh khủng khiến tôi hoàn toàn không thể chống cự.
Tôi vùng vẫy đi/ên cuồ/ng, không ngừng kêu gào: "A Đông! A Đông! Tỉnh lại đi anh! Anh đi rồi thì em và con gái phải làm sao đây?"
Sâu thẳm trong mắt Trần Đông dường như lóe lên một khoảnh khắc giằng x/é, nhưng rồi nhanh chóng chìm vào sự ch*t chóc vô h/ồn.
Tôi nhân lúc hắn mất tập trung, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi gọng kìm, chạy b/án sống b/án ch*t ra khỏi phòng.
Nhưng tôi còn chưa kịp chạy xa, bóng dáng chao đảo của Trần Đông đã đuổi theo. Hắn có vẻ như đã lâu không đi lại, thân hình loạng choạng, tiến lại gần tôi như một x/á/c sống trong phim.
Người đàn ông đầu gối tay ấp của tôi bỗng biến thành bộ dạng này, tôi vừa sợ hãi vừa hoảng lo/ạn, chân run lập cập. Rõ ràng là muốn chạy, nhưng hai chân lại mềm nhũn ra.
Lý Minh lao về phía tôi, đồng thời hét lớn:
"Nằm xuống!"
Không rõ là do quá sợ hãi nên ngã vật xuống, hay là do hết sạch sức lực. Tôi theo đà úp sấp xuống ghế sofa.
Tôi thấy Lý Minh phun ra một ngụm m/áu lớn từ miệng, phụt thẳng vào mặt Trần Đông.
Như lửa gặp nước, mặt Trần Đông bốc lên khói trắng cuồn cuộn. Hắn cũng phát ra một tiếng gầm rú thê lương.
Âm thanh đó, hoàn toàn không phải tiếng người!
Thấy tạm thời trấn áp được thứ đang ở trong người Trần Đông, Lý Minh nhanh chóng vơ một nắm bùn ướt từ trong túi áo, rắc xung quanh người Trần Đông.
Sau đó, anh ta lấy ra một gói bột được bọc trong vải đỏ từ túi kia.
Khi bột màu đỏ được rắc lên người Trần Đông, ngay lập tức, Trần Đông giãy giụa dữ dội, như đang chịu đựng nỗi đ/au tột cùng.
Lý Minh hét lên:
“Mau khai hết những gì mày biết, nếu không tao khiến mày h/ồn bay phách tán!”
“Không biết, tôi không biết gì cả, Thu, c/ứu anh với, Thu!”
Trần Đông nhìn tôi, ánh mắt đầy van xin.
Thấy anh ta đ/au đớn như thế, tim tôi mềm nhũn cả ra, định bước lên.
Nhưng Lý Minh quát: “Cô còn chưa tỉnh ngộ sao? Hắn không phải chồng cô!”
Nói rồi, anh rút cành liễu, quất mạnh xuống người Trần Đông.
“Không nói à? Tao cho mày nói!”
Theo từng nhát đ/á/nh, tiếng gào của Trần Đông càng thảm thiết, trên người anh dần hiện ra một bóng người mờ ảo.
Nhìn hình bóng đó, tôi cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng không diễn tả rõ được.
“Đừng đ/á/nh nữa, tôi nói, tôi khai hết…”
Đúng lúc cái bóng đó định mở miệng, phía sau tôi vang lên một giọng nói nghiêm nghị:
“Tên khốn nào dám hại cháu tao?”
Chương 6
Chương 8
Chương 8
Chương 7
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook