Sự xuất hiện của hiệu trưởng đã c/ắt ngang cuộc đối thoại đầy ẩn ý giữa tôi và Lục Dĩ Ninh.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, vội kéo tôi về phía dãy máy tính:
"Sắp đến rồi, chúng ta nhanh chọn chỗ thôi."
Tôi khẽ né tránh bàn tay hắn: "Được."
Gần tới giờ công bố, thí sinh lũ lượt kéo vào phòng. Những người đầu tiên chiếm máy nhìn chằm chằm nút tra c/ứu điểm với vầng trán ướt đẫm mồ hôi , trong khi đám đứng chờ phía sau sốt ruột đến mức muốn xô đẩy.
Chẳng mấy chốc, những tiếng reo hò vang lên khắp phòng máy.
"Trời ơi! Em qua 600 điểm rồi?! Mẹ ơi, con trai mẹ thành công rồi! Có thể vào trường 211 rồi!"
"Đm! Đề thi lỗi à? Sao môn Lý của tôi chỉ có 68?!"
...
"Đệ*..."
Chu Nhiễm cằn nhằn khi trang tra c/ứu liên tục bị đơ trong lúc mọi người đã nhận được kết quả. Nhưng vừa há miệng định ch/ửi thề, cô ta đã nuốt chửng lời nói khi thấy hàng loạt ống kính máy quay chĩa về phía mình.
Sau nhiều lần làm mới, bảng điểm hiện lên.
Đôi mắt Chu Nhẫn tròn xoe theo từng dòng thông số:
"660! Cao hơn dự đoán 4 điểm!"
"Ba ơi! Con đậu Phúc Đán rồi!"
Cô ta nhảy cẫng lên ôm chầm lấy ông hiệu trưởng mặt đỏ bừng vì vui sướng.
Livestream ngập tràn lời chúc mừng:
"Chúc mừng em gái đỗ đạt! Chuẩn bị mở trang mới cuộc đời rồi!"
"Ở vùng quê giáo dục còn hạn chế mà đạt thành tích thế này thật đáng nể, em xứng đáng tự hào! (👍)"
Chu Nhiễm vừa lau nước mắt cảm động vừa cảm ơn bình luận. Sau cái cúi chào "Cảm ơn mọi người", ánh mắt cô ta bất ngờ chạm phải tôi.
Gương mặt vừa nhếch lên nụ cười đắc ý, cô ta vội chỉ tay về phía tôi:
"Mọi người không biết chứ, trước đây vị trí đầu bảng trường đâu phải tôi."
"Chính là bạn Kiều Vũ này."
Giọng điệu cố tình kéo dài:
"Bạn ấy từng giữ vững ngôi vương suốt một năm liền đấy."
Bình luận lập tức sôi sục:
"Cho bạn ấy tra điểm luôn đi, xem trình độ cựu đầu bảng thế nào!"
Chu Nhiễm nhìn dòng chat, trong lòng khoái chí nhưng vờ làm bộ tiếc nuối:
"Tiếc là... bạn ấy mải mê yêu đương, giờ điểm tuột dốc không phanh, giờ thi 400 còn khó!"
Livestream bỗng dội lên những lời xót xa:
"Cháu ơi, lớn lên cháu sẽ hiểu hy sinh học hành vì mấy thứ tình cảm phù du thật ngây thơ. Đáng tiếc quá!"
"Chị hối h/ận vô cùng vì hồi xưa không chăm học, giờ bạn bè đứa nào cũng thành đạt..."
"Tuổi 18 vẫn còn kịp, cố lên em nhé!"
Những lời này rõ ràng không đúng ý Chu Nhiễm. Mặt cô ta xị xuống trước khi gượng cười:
"Ừ, mọi thứ đều chưa muộn."
"Kiều Vũ tra điểm đi, để mọi người xem em định... bắt đầu lại từ đâu?"
Lục Dĩ Ninh đã nhận kết quả.
Con số 400 tròn trĩnh.
Hắn nhìn bàn tay tôi đang lơ lửng trên chuột, giả bộ an ủi:
"Đừng sợ Kiều Vũ."
"Em luôn cao điểm hơn anh vài ba điểm. Anh được 400 rồi, em chắc chắn 400+. Chúng ta cùng đăng ký cao đẳng ở Thượng Hải nhé!"
Ồ.
Đến trường nghề cũng muốn kéo tôi theo, định bắt tôi sống chung với mấy ả bồ nhí của hắn suốt bốn năm đại học sao?
Hai người này đúng là đ/ộc á/c thật.
Dưới ánh mắt thúc giục của Chu Nhiễm, tất cả ống kính đồng loạt chĩa về phía tôi.
5 vạn khán giả livestream dán mắt vào màn hình máy tính.
"Kiều Vũ nhanh lên, mọi người đang chờ đây!"
Chu Nhiễm sốt ruột thúc giục.
Tôi mỉm cười:
"Được thôi."
Tay phải nhẹ nhàng đặt lên con chuột.
Bình luận
Bình luận Facebook