8
Lúc Ôn Hòa An tới đón tôi, ăn mặc đặc biệt đẹp trai, chải kiểu tóc rẽ ngôi tinh xảo, đeo kính gọng vàng, mặc một thân áo khoác lông cừu dài quá đầu gối chậm rãi mà đến, nhìn tôi đến ngây người.
Anh ấy nói chuyện với mẹ tôi, liền đi tới trước mặt tôi nhéo nhéo mặt của tôi nói: “Bé ngoan, còn nhớ anh không?”
“Nhớ rõ.” Tôi gật gật đầu, giơ quyển nhật ký nói:”Anh chính là Ôn Hòa An viết ở đây phải không? Bạn trai của em, em khẳng định là anh.”
Ánh mắt của tôi vĩnh viễn kiên định.
Ôn Hòa An có chút kinh hỉ, hơi khom lưng nhìn quyển nhật ký của tôi.
Lúc này mẹ còn bổ sung: “Dật Dật hai ngày nay ở nhà xem mấy quyển nhật ký này, ôm không chịu buông tay.”
“Dạ, con cảm thấy cái này đối với bé ngoan hẳn là sẽ có trợ giúp rất lớn.” Ôn Hòa An nói xong, cùng tôi chen chúc cùng một chỗ xem.
Tôi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ấy rất an tâm, đầu không tự chủ dựa vào anh ấy.
Mẹ vốn định giữ chúng tôi lại ăn cơm nước xong xuôi mới cho đi, nhưng Ôn Hòa An nói trong nhà đã làm xong cơm. Vì thế chúng tôi không ở đây bao lâu liền trở về, lần này tự nhiên cũng mang theo nhật ký.
Bình luận
Bình luận Facebook