Bà giơ cái cuốc lên cao rồi lần lượt gõ xuống, ánh sáng từ lớp kim loại lạnh lẽo của cái cuốc được phản chiếu lên trên đất, sau đó mẹ dùng sức gi/ật mạnh lên trên, mấy cây cải dầu xanh biếc cũng bị đào lên quăng qua một bên cùng với đống bùn đất.
Bà không nói không rằng, mạnh bạo xới tung vườn rau mà mình đã vất vả trồng trọt suốt nửa đời người.
Tôi không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng dưới bờ đất trũng bên cạnh ngơ ngác ngó nhìn.
Mẹ đào một cái lỗ to, ném bao tải xuống rồi lấp đất lên một cách sơ sài, sau đó vẫn im lặng như cũ đi xuống, tôi vội chạy vào trong phòng.
Lúc chạy qua nhà chính, tôi lẳng lặng nhìn chiếc qu/an t/ài lớn bằng gỗ sơn màu đen nằm trong góc tối kia.
Lúc này tôi mới bỗng phát hiện, di ảnh và linh vị vốn đặt ở sau qu/an t/ài lại không thấy đâu nữa.
Tôi nằm trên giường, không thấy buồn ngủ.
Mặt trời dần mọc tới phía trên ngọn cây dâu ở trước cửa sân, tiếng ve cũng đã bắt đầu kêu lên. Một lúc sau có người gõ cửa sân, tôi đứng dậy nhìn thấy là dì lớn, tay đang ôm một cái rổ đựng mấy thứ như trứng gà, bánh bao không nhân các loại.
Tôi nhảy tọt xuống giường chạy khỏi phòng của mình, mẹ cũng từ trong phòng mình đẩy cửa ra, bà thấy tôi chạy hướng ra sân thì duỗi tay dốc sức kéo lại nhưng không kéo được.
"Bé Thất, đừng đi!"
"Là dì cả á!"
Tôi chạy về phía cửa sân, rút then cài đẩy cửa ra.
"Dì cả, mẹ con chưa ch*t đâu!"
Dì cả thụt lùi hai bước, ngã phịch mông ngồi trên đất.
Bánh bao không nhân và trứng gà trong giỏ rơi xuống đất, lộn xộn khắp nơi.
Dì ấy dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn tôi và mẹ ở phía sau.
Tôi quay đầu nhìn ra sau, mẹ đang đứng trước cửa phòng, không hề bước tới. Vẻ mặt bà lạnh lùng, mi mắt rũ thấp xuống.
"Chị, chị... Xuân Phượng, chị đã..."
"Chưa ch*t."
Mẹ c/ắt ngang lời nói lấp lửng của dì cả.
"Chưa ch*t, nhầm lẫn thôi."
Mẹ thấp giọng, lạnh lùng nói.
Dì cả bò dậy, lảo đảo chạy đi. Tôi nhìn bóng lưng chao đảo của dì ấy, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
"Mẹ..."
"Kệ dì ấy, quay về."
Mẹ kéo tôi vào phòng, sau đó lặng lẽ bày đồ ăn sáng ra bàn, là hai cái bánh bao không nhân thoạt trông có vẻ như đã ôi thiu, và một dĩa rau ướp muối chua đen ngòm.
"... Mẹ, bánh bao không nhân của dì cả mang tới đâu ạ."
Mặc dù là rơi xuống đất, nhưng dù sao thì trông hình dáng bên ngoài trắng nõn của mấy cái bánh bao không nhân đó vẫn ổn hơn mấy cái trên bàn này nhiều.
Bình luận
Bình luận Facebook