Hắn hiếm hoi nghiêm túc, khuôn mặt đanh lại. Lỗ thủng trên trán trông càng dữ tợn hơn.
Liếc nhìn số dư thẻ ngân hàng, mang tâm lý kẻ nghèo rớt mồng tơi, tôi đối mặt với con m/a trước mắt: "Nếu tôi đi, đêm nào ai làm overtime không công cho tôi?"
"Hơn nữa, sống ở đây mỗi tháng tôi được thêm ba ngàn tệ!"
"Trừ khi... cậu đi cùng tôi."
Thẩm Diên Sơ cười khổ: "Tôi không thể rời khỏi tòa nhà này, trước khi hoàn toàn tiêu tán, có lẽ phải mãi mãi mắc kẹt nơi đây. Vì vậy, cậu hãy tự đi đi."
Tôi nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên đầu hắn, hỏi điều vẫn luôn thắc mắc: "Nghe nói, m/a không thể rời khỏi nơi xảy ra sự cố vì không tìm thấy hung thủ gi*t mình."
"Vậy Thẩm Diên Sơ, cậu còn nhớ ai đã gi*t mình không?"
Thẩm Diên Sơ đờ người hồi lâu. Trong ba tháng bị giam cầm nơi đây, có lẽ hắn đã nghĩ đến nhiều lần. Nhưng tất cả đều không nhớ nổi.
Những ngày đầu vừa qu/a đ/ời, đầu óc hắn hỗn độn, việc duy nhất làm được là hù dọa mọi người xuất hiện trong căn hộ, tìm chút niềm vui cho cuộc sống nhàm chán.
Cho đến khi tôi dọn vào, hắn mới dần có chút "hơi người" hơn.
Thẩm Diên Sơ nhíu mày suy nghĩ rất lâu. Rồi thất vọng lắc đầu.
"Vết thương của tôi ở đầu, mọi chuyện quá khứ đều quên sạch, nếu không có cậu nhắc, có khi tôi còn không nhớ nổi tên mình."
Tôi an ủi vỗ vai hắn: "Đừng sốt ruột, cậu cứ từ từ nghĩ lại, rồi sẽ có ngày cậu nhớ ra hung thủ trông thế nào."
Không khí mùa hè thật ngột ngạt.
Thẩm Diên Sơ co ro trước chiếc bàn nhỏ, cần mẫn sắp xếp tài liệu giúp tôi.
Có thể thấy. Khi còn sống, hắn hẳn là một học bá. Dù đã ch*t lâu như vậy vẫn có thể theo bản năng xử lý công việc lặt vặt cho tôi.
Tôi nóng bức khó chịu, chiếc quạt cổ lỗ thổi ra toàn gió nóng. Đánh liều mở điều hòa một lúc, cảm nhận luồng gió mát tiêu tốn một tệ rưỡi mỗi giờ.
Nhấn remote nhưng không phản ứng gì. Tôi bực bội gọi điện cho môi giới.
Chuông reo hồi lâu, đầu dây bên kia mới bắt máy với giọng khóc lè nhè: "Cô Tô, cô còn sống đấy ạ? Giờ là mười hai giờ đêm, cô gọi giờ này đ/áng s/ợ lắm biết không?"
"Điều hòa hỏng rồi, anh có rảnh qua sửa giúp tôi không?"
"Gì cơ? Cô bảo tôi nửa đêm đến nhà m/a sửa điều hòa? Tổ tông ơi, tôi chuyển cho cô năm ngàn tệ, cô tự ra ngoài m/ua cái mới đi."
Nói xong, điện thoại vội vàng cúp máy. Năm ngàn tệ lập tức được chuyển khoản.
Tay môi giới này dễ nói chuyện thật, chuyển tiền không chút do dự.
Tôi hôn một cái đ/á/nh chụt vào số dư tăng vọt.
Định tự sửa điều hòa. Vừa mở nắp ngoài.
Bịch——
Một cuốn nhật ký rơi ra.
Tôi và Thẩm Diên Sơ cùng ngơ ngác.
Tôi giơ cuốn nhật ký lên: "Của cậu?"
Hắn sờ vào cái đầu nát bươm: "Không nhớ nữa."
Sau vụ án, cảnh sát đã dọn dẹp nơi này. Những đồ dùng Thẩm Diên Sơ từng dùng khi sống hầu như không còn.
Tôi lật mở cuốn nhật ký. Thẩm Diên Sơ cũng vươn cổ chăm chú nhìn theo.
Trên trang giấy ghi lại những niềm vui thường nhật của hắn.
Chương 15
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 9
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook