Tôi đã không về nhà mấy ngày liền.
Lướt mạng xem các căn hộ xung quanh, tính chuyển đi nơi khác.
Bởi tôi thật sự không biết phải đối mặt với Chúc Tinh Lê thế nào.
Thứ tình cảm vượt qua tình thân ấy khiến tôi bối rối không biết phải làm sao.
Đồng nghiệp bàn bên tắt máy tính, liếc sang tôi: "Hôm nay lại ngủ ở công ty à?"
Tôi ừ một tiếng: "Làm nốt bản kế hoạch cho xong."
Anh ta cười, bước đến sau lưng tôi hơi cúi người: "Để tôi xem cậu làm tới đâu rồi."
Vốn là cử chỉ rất bình thường giữa hai người đàn ông, nhưng giờ tôi bỗng nh.ạy cả.m lạ thường, cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Tôi né người sang bên: "Mới chỉ bắt đầu thôi."
"Thôi được rồi." Anh ta đứng thẳng dậy, "Nhưng cậu làm việc đi/ên cuồ/ng thế, ngày nào cũng không về không sợ bạn gái gi/ận à?"
"Tôi không có bạn gái."
"Thế... bạn trai thì sao?"
Bất chợt nụ hôn nồng ẩm của Chúc Tinh Lê hiện về, cảm xúc ấy đến giờ vẫn ám ảnh vỏ n/ão tôi, in sâu hơn bất kỳ kí/ch th/ích nào tôi từng trải qua.
Tôi cắn môi nhìn màn hình: "Cũng không có."
Khi làm việc đến nửa đêm, chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến tôi gi/ật mình.
Nhìn dãy số máy bàn lạ hoắc, tôi vẫn bấm nghe.
"Alo?"
"Xin hỏi có phải người nhà Trần Mặc không? Bên tôi là bệ/nh viện Nhân Ái, anh ấy bị thương nhẹ..."
Tim tôi thót lại, vớ vội áo khoác trên ghế phóng thẳng đến bệ/nh viện.
Y tá dẫn lên phòng VIP. Vừa đẩy cửa, bóng dáng Chúc Tinh Lê đ/ập vào mắt khiến tôi choáng váng.
Em ngả người trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo một cách phóng túng. Nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu dán ch/ặt vào tôi.
Trốn mãi không thoát, vừa lo lắng cho Trần Mặc lại thêm bối rối trước Chúc Tinh Lê. Tôi đành quay mặt nhìn người em đang ngủ trên giường bệ/nh. Mặt em thâm tím, cánh tay bó bột thò ra ngoài chăn.
"Chỉ là tổn thương mô mềm, nặng nhất là g/ãy tay đã cố định rồi." Y tá nói.
"Cảm ơn cô."
Cô đi rồi, tôi đứng lặng trước giường bệ/nh với vô vàn nghi vấn. Tiếng bước chân Chúc Tinh Lê vang sau lưng khiến lưng tôi cứng đờ.
"Gặp mặt anh một lần khó hơn lên trời."
Tôi quay lại. Có lẽ vì quá nhiều biến cố dồn dập, hoặc do làm việc đến mụ mị, đầu óc tôi trống rỗng thốt ra câu: "Có phải em..."
Đôi mắt em giãn ra, tức gi/ận lóe lên. Tôi vội nhận ra sai lầm: "Không có gì."
Em nắm ch/ặt cổ tay tôi kéo sát vào người, khoảng cách này khiến ký ức về nụ hôn trước đây ập về: "Ý anh là em làm hắn ta thế này?"
"Xin lỗi, anh..."
"Nếu là em, anh nghĩ hắn còn nằm đây mà thở được không?"
"Anh lỡ lời thôi."
Chúc Tinh Lê cười nhếch mép: "Nhìn em trai cưng nằm đây, anh đ/au lòng lắm nhỉ?"
"Vào cửa chẳng thèm liếc em lấy một cái."
Em giơ bàn tay phải quấn băng trắng có vệt m/áu thấm ra: "Em cũng bị thương đây."
Mắt tôi dán theo động tác ấy, đưa tay định nắm lấy: "Nặng không? Đau không..."
Em phẩy tay tôi ra, trong ánh mắt băng giá ấy thoáng nỗi sầu thảm: "Giả vờ quan tâm làm gì?"
Nhìn vết băng, ký ức về bàn tay nhuốm m/áu năm xưa khi hắn bị cúp vô tình cứa đ/ứt khiến tim tôi thắt lại.
"Thật lòng thì em chẳng muốn c/ứu hắn."
"Đáng lẽ để hắn bị bọn cư/ớp đ/á/nh ch*t luôn cho xong."
"Nhưng nghĩ đến anh yêu quý đứa em này đến mức sẵn sàng vứt bỏ đứa đã gọi anh mười mấy năm 'ca ca', nếu hắn ch*t anh sẽ đ/au khổ lắm."
Đầu ngón tay em chạm vào gò má tôi: "Nhưng tôi không ngờ trong mắt anh, em lại là kẻ dùng hắn để u/y hi*p anh."
"Tiểu Lê, em hiểu lầm rồi..."
"Không." Em c/ắt lời tôi, bàn tay băng trắng nâng cằm tôi lên. Tôi không dãy dụa vì sợ làm em đ/au, để mặc nụ hôn ấy đáp xuống.
Đôi môi em nhẹ nhàng cọ xát, lông mi khẽ chạm mặt tôi. Một nỗi ngứa ngáy khó tả xâm chiếm tim gan.
"Em đổi ý rồi."
"Giờ em chính là loại người đó."
"Em không cần anh trai nữa."
Câu nói như d/ao cứa vào ng/ực tôi.
"Em muốn ngủ với anh."
"Đừng nói nữa." Tôi lùi lại như bị bỏng.
"Em muốn biến anh từ trong ra ngoài thành của riêng tôi."
"Ngừng lại đi."
"Đổi bằng gì nhỉ? Bằng một suất du học nước ngoài nhé?"
"Anh yêu hắn thế, chắc sẵn sàng làm mọi thứ vì hắn."
Gương mặt em méo mó đi/ên cuồ/ng khiến tôi không nhận ra đứa trẻ ngày nào mình nâng niu. Một sự bất lực kỳ quặc xâm chiếm tôi.
Thì ra em thật sự nghĩ tôi yêu Trần Mặc hơn em. Tôi chỉ ở bên Trần Mặc hai năm, thương cậu ta từ nhỏ đã khổ cực. Trong căn nhà trống trơn chỉ còn hai anh em, tôi gánh trách nhiệm anh trai.
Nhưng nói đến tình yêu thì khó hình thành lắm. Khi tôi trở về, cậu ta đã trưởng thành. Giữa chúng tôi chỉ có tình nghĩa, trách nhiệm, nương tựa - chứ tình yêu thì quá mỏng manh.
Còn Chúc Tinh Lê - đứa trẻ tôi bồng từ thuở lọt lòng, tiếng bi bô tập nói, bao đêm ngủ trong vòng tay tôi... Tình cảm ấy chìm sâu đến mức cả đời này tôi chẳng thể yêu ai hơn thế.
Dù em làm chuyện quá giới hạn, tôi cũng chỉ bất lực chứ chẳng hề oán h/ận. Luôn tự tìm vạn lý do biện hộ: em còn trẻ ngỗ ngược, em nhất thời xúc động, em quá đ/au lòng vì bị tôi bỏ rơi...
Tôi nhắm mắt: "Tiểu Lê, em là người anh yêu nhất trên đời."
Đồng tử em run nhẹ.
"Anh biết việc rời đi năm ấy làm em tổn thương."
"Nhưng em phải hiểu, anh không muốn từ bỏ em. Anh chỉ... trở về vị trí của mình."
"Anh không xứng làm anh trai, nhưng vẫn muốn cho em tất cả những gì có thể."
"Chỉ là chúng ta... không nên như thế. Tình thân không phải tình yêu, em hiểu chứ?"
Em thở dài khẽ lắc đầu: "Muộn rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook