Bà nội từng nói, nuôi gà mười năm thì gà sẽ thông linh, nuôi hai mươi năm gà có thể thành tinh, còn nếu nuôi đến năm mươi năm, nó sẽ trở thành gà vương.
Nhưng rồi bà nội qu/a đ/ời, và bị biến thành “th* th/ể á/c m/a”.
Vào cái đêm tôi trở về, bà nội – nay đã biến thành th* th/ể á/c m/a – phá đất chui lên từ m/ộ, lần theo mùi mà tìm đến tôi.
Khi mạng sống của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, gà vương đã xuất hiện…
1.
Quê tôi có một truyền thuyết lâu đời kể rằng động vật có thể thành tinh.
Người xưa thường nói rằng, nếu một con vật sống đủ lâu, nó có thể thành tinh.
Những con vật đã thành tinh sẽ bị gi*t để lấy thịt hoặc được cung phụng để bảo vệ gia đình và chủ nhân.
Từ khi còn nhỏ, bà nội tôi đã thường kể những câu chuyện dân gian như thế.
Khi còn bé thì nghe vậy thôi, cũng chẳng nghĩ gì. Nhưng khi lớn lên, tôi không còn để ý đến những câu chuyện kiểu này nữa.
Chúng chỉ là những câu chuyện dỗ trẻ con ngủ, có gì mà phải tin?
Nhưng rồi, tôi đã tự mình trải qua một sự kiện k/inh h/oàng, cả đời khó quên…
Tôi tên là Tống Thụy Bình.
Tôi bị mất ngủ.
Tính cả đêm nay, tôi đã mất ngủ đến ngày thứ tư.
Là một nhân viên văn phòng đi sớm về muộn, tôi vốn dĩ thuộc kiểu người vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, không mộng mị gì, ngủ một mạch đến sáng.
Thế mà từ ba đêm trước, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Ba đêm trước, trong lúc mơ màng sắp ngủ, tôi nghe thấy tiếng gà gáy văng vẳng bên tai, tiếng gáy lúc có lúc không, kéo dài mãi đến tận 4 giờ sáng.
Khi tỉnh dậy, tôi không những không thấy yên tĩnh hơn mà tiếng gà gáy "cục cục tác" còn trở nên rõ ràng hơn nữa.
Ban đầu, tôi nghĩ chắc là nhà ai đó nuôi gà, trong lòng bực bội ch/ửi thầm vài câu rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng từ lúc tỉnh dậy vào 4 giờ sáng, tôi không sao ngủ lại được cho đến khi trời sáng.
Một đêm, hai đêm, ba đêm – đều như vậy.
Đến nước này, dù có lạc quan mấy tôi cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Ban ngày thiếu ngủ, tôi đành mang đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đi làm.
Đồng nghiệp nhìn sắc mặt tôi liền trêu rằng chắc tôi lại thức đêm cày game.
Trong lòng tôi rất bực, nhưng chỉ biết cười trừ.
Bởi tôi không thể nói với ai rằng mình bị một con gà trống "tr/a t/ấn" mỗi đêm, khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Dù có nói ra, chắc chắn cũng chẳng ai tin.
Ai mà tin được gà trống có thể gáy suốt đêm, lại chỉ mình tôi nghe thấy?
Bình luận
Bình luận Facebook