10
Nhìn mặt trời ngoài cửa sổ dần dần lên cao, đầu óc ta bỗng trở nên trống rỗng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng.
Nếu thái tử gặp chuyện chẳng lành...
Ta không dám nghĩ tiếp, vội vàng mặc áo ngoài, giấu con d/ao găm vào thắt lưng, và nhanh chóng đi đến cung Vạn Thọ.
Cuối cùng cũng đến nơi trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Nhưng thị vệ canh gác trước cửa cung thấy ta không có thiệp mời, nhất quyết không chịu cho ta vào.
“Hai vị đại ca, có thể qua loa một chút, để cho ta vào đưa đồ.”
“Hoặc là... hai vị giúp ta thông báo với Tiết thiếu giám một tiếng, ta chờ ngài ấy ở cửa cũng được.”
Mặc cho ta năn nỉ rá/ch cả miệng, hai tên thị vệ vẫn chỉ đứng khoát tay, sắc mặt lãnh lùng, không thèm để ý đến ta.
“Dật An, sao con lại ở đây?”
Phụ thân tới dự tiệc, đứng trước mặt ta, vẻ mặt u ám, hai mắt nhìn ta đầy dò xét.
Trong lòng ta là biết không ổn, nhưng vẫn cắn răng, đ/âm lao rồi thì phải theo lao, cúi người hành lễ với phụ thân.
“Con có chuyện quan trọng tới tìm Tiết gia, có thể nhờ phụ thân báo cho chàng một tiếng, ta ở chỗ này chờ chàng.”
“Hồ đồ! Đây là nơi con nên tới sao, mau đi về cho ta!”
Phụ thân nghe vậy, cau mày, m/ắng nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Đúng như ta nghĩ.
Bên trong càng lúc càng đông người, chỉ một lát nựa thôi là đến giờ khai tiệc.
Lòng ta nóng như lửa đ/ốt, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Nương tử Tiết gia?”
Một giọng nói r/un r/ẩy vang lên từ phía sau.
Ta xoay người lại nhìn, ánh mắt sáng lên, giọng cũng không kìm được mà kích động.
“Khổng thái phó!”
Bình luận
Bình luận Facebook