Đột nhiên, một cánh cửa cách không xa tôi cót két một tiếng rồi mở ra.
Một khuôn mặt thanh tú của cô gái xuất hiện sau cánh cửa.
Tôi biết cô gái này, cô ấy từng sang phòng chúng tôi chơi.
"Mau vào đi, bọn họ rất nguy hiểm." Cô ấy gấp gáp nói.
Mắt thấy bạn cùng phòng phía sau càng lúc càng gần, khi tôi vừa chuẩn bị chạy vào trong, đột nhiên, bước chân tôi lại dừng lại.
Lúc này, tôi thật sự phải cảm ơn giác quan thứ sáu của mình.
"Mau lên, Tiểu Điềm." Cô gái thấy tôi vẫn không đi vào, sốt sắng thúc giục.
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, lùi lại sau mấy bước.
"Cửa tất cả các phòng ký túc xá đều kéo từ trong ra ngoài, nhưng vừa rồi tại sao, cô lại kéo ra từ bên cạnh?"
Cô gái không cảm xúc nhìn tôi, bỗng nhoẻn miệng nở một nụ cười kỳ quái.
Tôi ý thức được sự nguy hiểm, không màng mọi thứ mà liều mạng chạy xuống dưới tầng.
Thế nhưng bất kể tôi chạy nhanh đến cỡ nào thì hai người bạn cùng phòng của tôi cũng không chút phí sức theo phía sau tôi.
Rõ ràng bọn họ đang đi rất chậm chạp, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi lại càng lúc càng gần.
Thậm chí tôi còn nhìn thấy rõ ánh mắt càng lúc càng oán h/ận của bọn họ.
Thể lực của tôi dần dần không chống đỡ được, rõ ràng cầu thang không hề dài nhưng lại giống như chạy mãi không thấy đầu.
Cuối cùng, chân tôi giống như bị thứ gì đó tóm lấy.
Cả người tôi ngã sõng soài ra đất.
Thứ tóm lấy tôi là tay của bạn cùng phòng.
Cô ta nắm ch/ặt lấy chân tôi, con ngươi quá mức nhỏ bé nhìn chòng chọc vào tôi.
"Phòng ba người chúng ta, không thể thiếu một ai, cậu không chạy được đâu."
Mà ngay lúc này, một bàn tay đột ngột kéo mạnh tôi.
Cô gái lúc trước tôi gặp, cô ấy kéo lấy tôi, không ngừng chạy về phía trước.
Thế nhưng cô ấy chạy không hề nhanh.
Chân của cô ấy bị vặn vẹo nghiêm trọng, gần như loạng choạng kéo tôi về phía trước.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến cửa tòa ký túc xá.
Bầu trời đen như đổ mực.
Tôi không có nhớ nhầm.
Bầu trời nơi này, trước giờ chưa bao giờ sáng.
Cô gái dừng bước, quay đầu lại.
Lúc này đây, cuối cùng tôi cũng nhìn được rõ ràng khuôn mặt của cô ấy.
Đây là một gương mặt vừa thanh tú vừa quen thuộc.
"Bạch Điềm, cậu phải sống tiếp thật tốt."
Cô gái nở một nụ cười với tôi.
Lúc này, tôi không hề cảm thấy nụ cười của cô ấy đ/áng s/ợ.
Ngược lại có một loại cảm giác thân thiết.
Cô ấy lấy ra một chiếc cúc áo từ trong túi, đặt vào tay tôi.
"Điều ước lớn nhất của tôi là hi vọng cậu có thể nhớ ra tớ, tớ là Tú Châu."
Tôi nhìn chiếc cúc áo trong lòng bàn tay, bên trên dính vệt m/áu màu đỏ sẫm.
Ngay khi tôi ngẩng đầu muốn nói gì đó với cô ấy thì đã thấy bạn cùng phòng xuất hiện ở phía sau tôi.
Tú Châu bỗng đẩy mạnh tôi ra ngoài.
Ý thức cuối cùng của tôi, là nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tú Châu.
Bình luận
Bình luận Facebook