Tôi vẫn như thường lệ dọa dẫm ông ta.
“Chỗ này của tôi, mau đi đi."
Ông lão vuốt ve chòm râu, cười thật to:
“Một con m/a tội nghiệp bị giam giữ h/ồn phách giống như ngươi lại dám ngang ngược với ta à?”
“Ta đây cũng chẳng phải đám nhãi q/uỷ ngây ngô ngốc nghếch kia, không dễ bị dọa như vậy đâu.”
Tim tôi như thắt lại, âm thanh phát ra như bị cát rơi vào họng.
“Cái gì gọi là h/ồn phách bị giam cầm chứ?”
Ông ta chỉ vào tấm linh vị trên chiếc bàn gỗ đào đối diện kia, lại chỉ chỉ vào chiếc bình sứ màu trắng đặt bên cạnh tôi.
“Linh vị trên bàn hướng thẳng vào hũ tro cốt chính là khóa linh.”
“Cô có phải không thể rời khỏi bức tường này dù chỉ là nửa bước? Đó là bởi vì h/ồn phách của cô đã bị khóa trong bức tường này rồi.”
Móng tay của tôi bấm ch/ặt vào lòng bàn tay, thế nhưng lại chẳng cảm thấy đ/au đớn chút nào.
Đôi mắt dường như muốn sung huyết.
Ông ta bước vài bước, đến trước mặt linh vị của tôi, lướt nhìn nó một lúc.
“Gỗ tuyết tùng kim tuyến thượng hàng như vậy, nhưng lại dùng 18 cây đinh vàng đóng ch*t cả bốn mặt."
“Mộc chủ sinh, nhưng kim thì chủ tử. Đinh vàng khóa ch/ặt linh vị, có thể đóng đinh h/ồn phách của người đã khuất, nh/ốt ch/ặt nó trong hũ tro cốt."
Ánh mắt ông ta lướt qua dòng chữ trên tấm linh vị, khẽ thốt lên một tiếng cảm thán.
“Hay thật đó, không chỉ có thế đâu."
“Người làm ra trò này quả thực là tà/n nh/ẫn cực kỳ! Tuyệt diệu!"
Ông ta chỉ vào hai dòng chữ nhỏ bên dưới tấm bài vị.
“Cô xem, bốn chữ “nhất sinh chí ái”(2) này không được viết ở giữa cùng với tên húy mà lại đặt ở dọc hai bên, tạo thành “nhất sinh” và “chí ái".
(2) nhất sinh chí ái: Tình yêu chân thành cả một đời.
Nếu chỉ nhìn riêng bốn chữ này thì tự nhiên sẽ cho rằng người lập bài vị quả là tình cảm sâu nặng, nhưng tuyệt diệt chính là ở chỗ dòng “nhất sinh” này được tách riêng và viết bằng bột vàng.
“Trên đầu chữ sinh gạch ngang một cái, cứ vậy liền ch/ặt đ/ứt con đường đầu th/ai của cô rồi đó!”
“Tuyệt! Thật sự tuyệt diệu!”
Mỗi một câu mỗi một từ ông ta nói ra giống như hóa thành lưỡi ki/ếm sắc bén đ/âm thẳng vào trái tim trống rỗng của tôi.
Rõ ràng thứ còn sót lại chỉ là h/ồn phách, nhưng lúc này đây tôi lại thấy đ/au đớn như thể ngũ tạng đang không ngừng vặn xoắn lại.
Ông ta xoay mặt lại:
“Tuy rằng nói sau khi ch*t chẳng còn quản chuyện sinh thời, thế nhưng người này lại có thể bố trí cả khóa h/ồn trận, cô gái à, mối h/ận th/ù của kẻ này đối với cô cũng quá lớn rồi."
“Có biết là ai làm việc này hay không?”
Sự c/ăm gh/ét tràn ngập trong ý thức của tôi, nổi lên như sóng cuộn.
Tôi nghiến răng nghiến lời nhả ra từng chữ:
“Chồng, của, tôi."
“Thẩm Đạc."
Bình luận
Bình luận Facebook