Tôi ngồi trên chuyến xe khách về quê, chiếc tivi nhỏ trong xe đang phát bản tin giải trí buổi sáng.

“Người thừa kế Tập đoàn Triệu thị – Triệu Càn Sinh – hôm nay chính thức đính hôn với tiểu thư nhà họ Lương.”

Trong màn hình, Triệu Càn Sinh sánh đôi bên cô dâu tương lai, trông thật xứng đôi vừa lứa.

Tôi không buồn, cũng chẳng gh/en t/uông gì cả.

Chỉ là... sống mũi bỗng cay cay.

Tôi thò tay vào túi xách định tìm khăn giấy, nhưng trong đống trang sức và đồ đạc lỉnh kỉnh lại chẳng thấy khăn giấy đâu.

Một chàng trai ngồi cạnh thấy vậy liền đưa cho tôi một gói khăn giấy, lắp bắp nói:

“Cho... cho cậu...”

Tôi khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn:

“Cảm ơn nhé.”

“Không... có... gì.”

Cậu ấy là một người nói lắp, nhưng nhìn hiền lành, chân thành vô cùng.

Để quên đi chuyện đính hôn của Triệu Càn Sinh, tôi cố tìm đề tài nói chuyện:

“Cậu cũng về huyện thành à?”

Cậu ấy ngẩn ra một lúc rồi trả lời:

“Không... phải... Mẹ tôi... ở đó... Tôi trốn... trốn chủ n/ợ...”

Tôi hơi sững người — trốn n/ợ?

Thấy tôi nghi ngờ, cậu ấy vội vàng giải thích:

“Là... mẹ tôi bệ/nh... v/ay lãi cao... Tôi trả... không nổi... nên chỉ... biết trốn...”

Nghe vậy, lòng tôi bất giác mềm lại.

Bởi tôi hiểu cảm giác đó — mẹ tôi cũng mất trong năm thứ tư tôi bị bao nuôi.

Khi ấy tôi vẫn còn ở bên Triệu Càn Sinh.

Hắn giúp tôi giải quyết đám chủ n/ợ và người bố tồi tệ kia, còn đưa Tiểu Tiểu – em gái tôi – ra nước ngoài học đại học.

Về sau, bố tôi mất tích, nghe nói có lẽ đã bị chủ n/ợ gi*t rồi.

Nghĩ lại, tôi thấy mình chẳng còn gì để buồn.

Suốt bảy năm bên hắn, Triệu Càn Sinh đã chi cho tôi không ít tiền, đối xử với tôi cũng chẳng đến nỗi tệ.

Không có “phí chia tay” thì thôi, coi như tôi trả lại phần duyên phận này.

Về đến huyện thành, tôi ghé tiệm hoa m/ua một bó cúc vàng, rồi đến nghĩa trang.

Ai ngờ, ở cổng nghĩa trang lại gặp lại cậu nói lắp trên xe.

Cậu ấy trốn sau gốc cây, lén nhìn vào trong.

Tôi tiến lại gần, vỗ nhẹ vai cậu ấy.

Cậu ấy gi/ật mình, nói lắp càng nặng:

“Tôi... tôi... tôi...”

“Cậu cũng đến thăm mẹ à?”

Cậu ấy gật đầu lia lịa.

“Thế sao không vào?”

Cậu ấy né tránh ánh mắt tôi, ấp úng nói:

“Chủ n/ợ... ở trong...”

Tôi lập tức hiểu ra — bọn họ đ/ộc á/c đến mức canh cả trước m/ộ người ch*t.

“Vậy để tôi mang đồ vào giúp cậu nhé.”

Cậu ấy chỉ về hàng thứ hai, ngôi m/ộ đầu tiên. Tôi nhận lấy bó hoa và giỏ trái cây, ra hiệu để cậu ấy yên tâm.

Khi tôi đặt chân đến ngôi m/ộ ấy, mấy gã đàn ông mặc đồ đen liền nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cúi xuống lau sạch bia m/ộ, đặt hoa và lễ vật lên. Gã to con dẫn đầu tiến lại gần:

“Này, cậu là ai? Người thân à? Tự tiện bày biện thế này được chắc?”

Tôi mỉm cười:

“Không phải. Tôi là tình nguyện viên, mỗi tháng chọn một ngôi m/ộ để dọn dẹp, coi như làm việc thiện thôi.”

Gã nhìn tôi dò xét, nhưng không nói thêm gì.

Tôi lại đi sang phía m/ộ mẹ mình, bắt đầu lau từng vết bụi.

Một gã trong bọn nhướng mày:

“Không phải cậu nói mỗi tháng chỉ lau một ngôi m/ộ thôi à?”

“Đúng vậy. Nhưng đây là m/ộ mẹ tôi. Có gì không đúng sao?”

Gã cứng họng, chỉ đành lùi sang một bên gọi điện.

Tôi mặc kệ, cúi xuống kể với mẹ vài chuyện về Tiểu Tiểu và cuộc sống dạo gần đây.

Trên đường về, tôi cứ có cảm giác có người theo dõi.

Tưởng là bọn áo đen phát hiện ra, tôi hoảng quá liền chạy.

Phía sau vang lên tiếng gọi thở dốc:

“Đừng... đừng chạy! Tôi... đuổi không kịp!”

Danh sách chương

4 chương
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0
13/10/2025 21:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu