14.
Chu Kỳ không tin.
"Làm sao có thể?"
Chu Thừa Uyên nở một nụ cười k//hin//h bỉ, kh//ịa lại cậu ta: “Sao lại không thể, cậu thật coi mình là món chính à?”
Nhưng lần này Chu Kỳ không có khịa lại mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, nói rằng cậu ta có chứng cớ.
“Khi chúng ta còn ngồi cùng bàn, mỗi lần vào lớp hay tan học cậu đều nhắc nhở tôi, còn quan tâm đến việc học của tôi, cậu luôn để ý đến tôi.”
Tôi nhỏ giọng giải thích: “Là do thầy sắp xếp, thầy nói cậu là một học sinh tương đối đặc biệt, rất khó tí//nh, bảo tôi quan tâm đến cậu nhiều hơn.”
Chu Kỳ dừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Cậu còn mang bữa sáng cho tôi, còn cả đồ ăn vặt nữa, còn thu dọn bàn học giúp tôi, đây là cậu quan tâm đến tôi.”
“Không phải tôi, là các bạn nữ khác nhờ tôi đưa cho cậu.”
Tôi cũng liệt kê một vài người cho cậu ta nghe: “Lý Lỵ ở lớp bên cạnh m/ua đồ uống cho cậu, Đình Đình ở cạnh lớp bên cạnh phụ trách mang bữa sáng cho cậu, còn có mấy đàn em lớp dưới thay phiên nhau m/ua đồ ăn vặt nhờ tôi đặt trong ngăn bàn cho cậu.”
Càng nói tôi càng t-ứ//c gi//ậ–n, Chu Kỳ rất được yêu thích vì tính cách k-iêu ng-ạo, nữ sinh toàn trường tặng đồ cho cậu ta còn biết phân công nhau.
Nghĩ đến chuyện này, tôi giơ tay khai báo một bí mật.
“Trước đó có một đàn chị tốt nghiệp mang bánh kẹo dặn tôi đưa cho cậu, chị ấy nói tôi có thể ăn một cái, nhưng mà tôi lại ăn hai cái. Thật xin lỗi.”
Chu Kỳ hẳn là tứ–c gi–ậ//n, đôi mắt cũng đỏ lên.
“Vậy còn chuyện cậu g–h–e//n vì tôi thì sao?”
Cậu ta tung một đò/n cuối cùng trong ánh mắt nhịn cười của Chu Thừa Uyên.
“Tôi thân thiết với bạn nữ khác, cậu g-h–e–n t–ị, đổi chỗ ngồi, có đúng không!”
Chu Kỳ còn cẩn thận giải thích: “Hoa khôi của lớp năm ở tầng trên ấy, lần trước cậu nhìn thấy tôi và cô ấy vui đùa với nhau trong tiết thể dục, trong lúc chạy bộ thất hồ–n lạc phách, suýt thì ngã sấ-p xuống.”
“Sau này cậy ấy dạy tôi học bù, cậu cũng nhìn thấy, ngày hôm sau thì đổi chỗ ngồi, nếu đây không phải g//h–e–n thì là gì nữa?”
Tôi phản bác ngay lập tức: “Là do cậu đẩy tôi mà!”
Logic của Chu Kỳ làm cho tôi suýt ngất x/ỉu vì t–ứ–c.
“Trong tiết thể dục, là do cậu đẩy tôi ngã ra khỏi hàng, thế nên thầy mới p–hạ–t tôi chạy vòng quanh sân trường.”
“Đổi chỗ ngồi là vì thành tích của tôi giảm xuống, với lại cậu cũng đã có người dạy học bù rồi, không cần tôi quan tâm đến nữa, cho nên mới đổi.”
Tôi lại bổ sung thêm một câu: “Thực ra tôi đã xin chuyển chỗ từ lâu rồi, khó khăn lắm thầy mới đồng ý cho đổi.”
Sắc mặt Chu Kỳ đã trắng bệch.
Cậu ta cúi đầu xuống, im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi cho rằng cậu ta đã ngủ thiếp đi thì một giọng nói buồn buồn vang lên.
Cậu ta nói: “Mạnh Noãn, cậu đang lư`a tôi, đúng không?”
Mặt trời ló dạng sau những đám mây, ánh sáng chói chang của buổi trưa cũng không sưởi ấm được tôi.
Tôi trả lời cậu ta: “Không.”
Những thứ cậu ta nghĩ kia mới là giả.
“Chu Kỳ, tôi không thích cậu.”
Bình luận
Bình luận Facebook