Ta là vị thần cuối cùng trên đời này.
Bình thường không có sở thích gì, chỉ thích nghe người khắp nơi ước nguyện - Đương nhiên, đồng ý hay không thì còn phải xem tâm trạng ta như thế nào đã.
Bởi vì mong ước của loài người ngàn lời như một, thật sự rất vô vị, vì thế mà đã rất lâu ta chưa hề sử dụng pháp lực.
Cho đến khi cô nương ấy xuất hiện ở trước mặt ta.
Cô ấy nói ước nguyện với ta, rằng mình muốn xuyên không đến thời cổ xa xưa, làm hoa khôi.
Hoa khôi?
Khi ta nghe thấy điều ước này, lúc đó đã lập tức bò dậy khỏi mây.
Khỏi nói, ta làm thần tiên bao nhiêu năm qua, thật sự chưa từng thấy điều ước nào kỳ lạ đến nhường này, thật sự còn khiến người ta khiếp vía hơn là có người nói với ta muốn đổi đời với kẻ ăn mày.
Xuất phát từ lòng ham vui, ta đã đồng ý yêu cầu của cô ấy - Thôi nào, ta vẫn nên thừa nhận là ta muốn xem kịch nên mới đồng ý.
Cho dù nói như thế nào, khi ta xuất hiện ở trước mặt cô ấy, ta và cô ấy đều kích động.
Ta kích động là vì cô ấy có dung mạo quá đỗi xinh đẹp, là một hạt giống tốt để làm hoa khôi, sau khi ta thực hiện điều ước của cô ấy, sẽ có thể có một màn kịch hay ho để xem.
Cô ấy kích động là vì gặp được thần tiên sống, điều ước sắp sửa trở thành hiện thực, xuyên qua thời không, tiêu diêu tự tại, vui mừng thay!
Trên đường đưa cô ấy xuyên qua thời không, ta từng hỏi cô ấy, tại sao lại ước nguyện như vậy.
Kết quả cô ấy lại vui mừng tới nỗi muốn nhảy cẫng lên, giọng nói cũng thay đổi, cô ấy nói hoa khôi sống trong gấm vóc lụa là, tôi tớ hàng ngàn, vạn người hâm m/ộ, đám đông vây quanh - Biết bao nhiêu người cầu mà không được!
Đợi đến khi ki/ếm đủ tiền, không làm nghề này nữa, hoàn lương, còn có thể cùng bạn thân vui vẻ, hát ca ki/ếm đồng tiền trong sạch, tránh xa những kẻ buôn người, phàm phu tục tử - tự tại biết bao!
Cô ấy phấn khích nói với ta.
Nếu như có thể gặp được một công tử nhanh nhẹn nữa thì…
Khi cô ấy nói những lời này với ta, hai mắt sáng bừng, khiến cho ta dù có mấy lời muốn nói cũng không dám nói, sợ sau khi th/iêu sạch sự nhiệt tình của cô ấy, ta sẽ không có gì để vui đùa, thế là ta nhanh chóng nói với cô ấy:
"Được, ta giúp cô thực hiện.”
------
Cô nương này quả thật rất có bản lĩnh.
Khi có việc, cô ấy chẳng hề ngần ngại chút nào.
Đáp xuống thanh lâu Kim Ngọc Các ở kinh thành, việc đầu tiên cô ấy làm là ôm đàn tỳ bà chạy đến trước mặt tú bà, tự đề cử mình làm hoa khôi.
Tú bà ngây ngốc, đi vòng cô ấy năm lần bảy lượt, sau khi x/á/c nhận cô ấy không có đùa giỡn liền đồng ý ngay.
Sau khi sai người đưa cô ấy đi tắm rửa chải chuốt, tú bà nhìn theo bóng lưng cô ấy và tự t/át mình một cái: "Ông thần tài hôm nay bị che mắt à?"
Cảm ơn, tuy ta không phải ông thần tài nhưng vẫn bị mạo phạm.
Ký văn thứ b/án thân quan nô, tú bà cho cô ấy một căn phòng, nói sẽ mời người tới dạy cô ấy hầu hạ khách như thế nào.
Kết quả là cô ấy từ chối ngay lập tức, nói ra năm chữ...
B/án nghệ không b/án thân.
Tú bà không dễ nói chuyện giống như ta.
Quay người là vứt cô ấy vào trong phòng tối.
Còn không quên m/ắng một câu, tiện nhân q/uỷ kế đa đoan.
...
Cô ấy bị nh/ốt trong phòng tối mấy ngày thì gọi ta bấy nhiêu ngày.
Nhưng ta không xuất hiện.
Còn chưa chơi chán cơ mà?
Trò chơi mới bắt đầu đã muốn tạm dừng; bộ phim vừa mới chiếu đã tiết lộ hết; giáo viên vừa giảng bài đã muốn đi vệ sinh...
Như này không vui chút nào!
Dù sao đến cuối cô ấy cũng kiệt sức, nằm úp dưới đất không động đậy, mới coi như không còn gọi tôi, không ch/ửi ta nữa.
Thế nào mà lại trùng hợp, tú bà lại đến vào lúc này.
Bà ta hỏi cô nương đã nghĩ xong chưa?
Cô nương lấy lại sức, cô ấy nói mình tới làm hoa khôi, muốn dựa vào kỹ nghệ đàn tỳ bà của mình để ki/ếm miếng cơm đàng hoàng, không phải tới b/án thân.
Ngay sau đó là những lời nói khiến người ta khó hiểu về việc trở thành một hoa khôi trong sạch, một ca kỹ thanh cao và giữ gìn phẩm hạnh.
Làm cho tú bà phải bật cười, quay sang nói với người hai bên một chữ:
Đánh.
Cô nương bị đ/á/nh ch*t đi sống lại, ta cũng suýt không nhìn nổi nữa.
Chỉ đành nhắm mắt lại, nghiêng đầu gặm quả táo của mình.
Không phải ta không hiện thận giúp cô ấy, chủ yếu đây là vận mệnh do bản thân cô ấy lựa chọn, nếu như ta quấy rầy giữa chừng, đến cùng là bản thân ta sẽ bị phản phệ.
Ta không cần thiết phải mạo hiểm vì ước nguyện của một người phàm.
Đến khi cô nương thoi thóp thở, tú bà mới ra lệnh dừng tay.
Bà ta khuyên cô nương đừng lãng phí khuôn mặt xinh đẹp này, không có khuôn mặt này, ai sẽ tới nghe tỳ bà của cô ấy đây? Nhạc sư giỏi thế nào trong kinh không có sao? Có mấy người sẽ thật sự vì tiếng đàn tỳ bàn mà vung tiền như rác?
Chẳng khác gì thuyền muối lật trong mương.
Bình luận
Bình luận Facebook