Phu nhân nói Trân Châu chắc chắn tự mình chạy rồi, phải báo lên trên thành tôi tớ chạy trốn.
Còn ta và Giang Huệ Lan do lừa dối chủ trên mà bị ph/ạt quỳ một đêm ở từ đường.
Ta thở phào, không phải ph/ạt tiền thì tốt, quỳ từ đường thì quỳ từ đường, dù sao đêm nay cũng sợ chắc không ngủ được.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ..."
Từ lúc vào từ đường, Giang Huệ Lan lặp đi lặp lại một câu vậy, người ngây ngốc giống như trúng tà, không còn chút vẻ thông minh thấy trước kia.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, nha hoàn trong phòng Giang Huệ Lan, có hai người đến phòng bếp nhận đồ ăn.
Có một người mẹ già bị bệ/nh, xin nghỉ về nhà. Còn một nha hoàn thì đ/au bụng đi vệ sinh.
Trân Châu xưa giờ hầu hạ bên cạnh nói ra bên bờ hái mấy bông hoa sen cắm bình cho nàng ấy, Giang Huệ Lan đợi hoài đợi mãi, nửa ngày vẫn không thấy Trân Châu trở về.
Nàng ấy đến bờ hồ tìm Trân Châu, lúc này mới nhìn thấy th* th/ể.
Vì vậy người trong cả phủ, nhìn thấy Trân Châu chỉ có hai người là ta và Giang Huệ Lan.
"Nếu như, nếu như chính th* th/ể tự trốn đi thì sao?"
"Cái hồ này vốn dĩ là một hồ ngó sen, đáy hồ có bùn lầy dày đặc, vả lại những gia đinh kia chỉ tìm ở một nửa hồ, nửa còn lại là nơi hoa sen nở thì không đến."
"Th* th/ể đó, có thể chìm xuống đáy bùn lầy hay không, hoặc là trôi sang nửa hồ còn lại?"
Nghe được lời của ta, Giang Huệ Lan phút chốc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của nàng ấy tỏa ra ánh sáng khao khát, nhìn chăm chăm vào ta:
"Liễu muội muội, cô có thể giúp ta tìm Trân Châu không?"
Ta hơi cạn lời, bảo ta đi vào hồ tìm một th* th/ể nữ?
"Cô xem ta ngốc..."
"Ta cho cô 200 lượng, không, 300 lượng bạc!"
Lời còn lại đã bị ta nuốt xuống, ta do dự nhìn nàng ấy, rơi vào cuộc chiến đấu tranh trong lòng.
"Vẫn, vẫn nên bỏ đi, ki/ếm tiền cũng phải có mạng tiêu chứ..."
"500 lượng!"
"Thành giao!"
...
Ta và Giang Huệ Lan quỳ ở từ đường một đêm, ngày hôm sau vẫn là Kim Thoa tìm người khiêng ta trở về.
Ngay khi nghe thấy ta muốn giúp tìm Trân Châu, Kim Thoa sợ hãi làm rớt tách trà của ta.
"Tách của ta! Cô cẩn thận chút, đây đều là tiền đó!"
"Tiền tiền tiền! Cô thật là chỉ để tiền vào mắt, vì tiền mà mạng cũng không cần!"
Kim Thoa h/ận sắt không thành thép cốc đầu ta, nước miếng cũng phun lên mặt cả mặt ta.
Khi ta vẫn chưa làm di nương, ta với Kim Thoa đều là nha hoàn trong viện của lão thái quân, ở cùng một phòng, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Trước mặt người chúng ta là chủ tớ, sau lưng người, chúng ta vẫn giống như lúc ở chung ngày xưa.
"Đó là 500 lượng bạc đấy, 500 lượng!"
Kim Thoa ảo n/ão trừng ta, bất lực đưa tay đỡ trán:
"Cô nói thử xem cô dự định đi tìm Trân Châu như thế nào?"
Ta cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, đi quanh phòng một vòng, x/á/c định cửa ra vào và cửa sổ đều đóng ch/ặt mới kéo Kim Thoa ngồi xuống:
"Trân Châu không cần ta tìm, nàng ta sẽ tự mình xuất hiện."
"Nếu như những gì người già trong thôn nói đều là sự thật, Trân Châu kia là bị lệ q/uỷ gi*t, h/ồn phách của nàng ta sau khi ch*t cũng sẽ bị lệ q/uỷ kia sai khiến, trở thành trành q/uỷ."
"Bất kể là trành q/uỷ hay là lệ q/uỷ, khi tu luyện đều cần hút tinh hoa của mặt trăng."
"Đêm trăng tròn mỗi tháng, trành q/uỷ lệ q/uỷ đều sẽ xuất hiện phơi ánh trăng."
"Mà đêm nay chính là 15."
"Đừng nói nữa, lông tơ của ta cũng dựng đứng lên rồi!" Kim Thoa xoa cánh tay, hiển nhiên không tin lời của ta: "Cô đừng cả ngày nói năng thần bí nữa, phủ chúng ta là Hầu phủ, là dinh trạch do hoàng đế ban cho, sao có thể có lệ q/uỷ được?"
Ta cũng hy vọng những gì mình nói là giả, thế nhưng trực giác của ta nói với ta rằng, Hầu phủ này, thật sự có q/uỷ ám.
Bình luận
Bình luận Facebook