Kế hoạch ôn thi với lớp trưởng đổ bể vì trò hề của Tống Hành Sơ.
Vì áy náy, tôi đưa cô ấy vé đi công viên giải trí mà mẹ tôi cho tôi.
Lớp trưởng cười híp mắt: "Được rồi, được rồi."
"Có người yêu vẫn nhớ tới mẹ già."
"He he, hai người nhớ hòa thuận nhé!"
Nói xong, cô ấy ôm quyển sổ bí mật chạy mất.
Nhìn quyển sổ đó, mông tôi lại đ/au nhói.
Đang định ra về, tôi lại chạm mặt Tống Hành Sơ đứng ở góc lớp.
Hắn liếc nhìn tôi: "Về thôi, tối nay tớ dạy kèm cho cậu."
Tôi bực mình: Dạy kèm thì dạy kèm, cần gì ra vẻ thâm thúy thế!
Tống Hành Sơ muốn kéo tôi về nhà hắn.
Có khác gì cừu vào hang cọp đâu?
Thế là tôi đành đưa hắn về nhà mình.
Ai ngờ bố mẹ tôi lại đi hưởng tuần trăng mật!
Cả nhà chỉ còn lại chúng tôi.
Tống Hành Sơ thoải mái như nhà mình: Tháo cặp, rót nước, kéo tôi vào bàn học.
Hắn giảng bài giỏi thật, nhưng nói nhiều kinh khủng.
Tôi quát: "C/âm miệng! Tôi không hỏi thì đừng nói!"
Hắn im lặng, nhưng mắt vẫn dán ch/ặt vào mặt tôi.
Lần thứ N bị nhìn chằm chằm, tôi nắm cổ áo hắn và đ/è hắn vào tường: "Tống Hành Sơ!"
"Cậu bị đi/ên à? Đừng có nhìn tôi nữa!"
Hắn chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ.
Điên mất thôi!
Tôi nghiến răng: "Muốn cái gì thì nói đi!"
Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn tôi, rồi liếm môi nói: "Tớ thích cậu, chỉ muốn ngắm cậu thôi."
"Tớ không bị bệ/nh."
Hắn nói cái gì thế?
Tôi như bị điện gi/ật, vội vàng đẩy hắn ra xa, ôm ch/ặt quyển vở và lăn qua một góc.
Lúc này, chắc chắn mặt tôi đang đỏ như cà chua chín.
Đúng là đồ bệ/nh hoạn.
Người bình thường sao lại vô cớ tỏ tình như thế!
Cái tên đứng nhất khối này toàn nghĩ đến chuyện yêu đương.
Sau màn kịch này, căn phòng chìm vào im lặng.
Nhưng chỉ được hai giây.
Tống Hành Sơ đã ôm quyển vở lăn về phía tôi.
Tôi bất lực.
Thôi được, muốn đi đâu thì đi.
Muốn nhìn gì thì nhìn.
Muốn nói gì thì nói.
Tôi đầu hàng.
Rốt cuộc, sau hồi lâu, bài tập cũng xong.
Tôi hối hả tiễn Tống Hành Sơ cùng cặp sách của hắn ra khỏi nhà.
Trước khi tôi kịp đóng cửa, hắn đã đặt tay lên khung cửa.
Mặt đỏ bừng, tôi nghiến răng hỏi: "Còn gì muốn nói nữa à?"
Tống Hành Sơ nhìn tôi: "Cậu đọc thư tình chưa?"
Tất nhiên là chưa.
Tôi cau có: "Còn dám nhắc đến chuyện đó hả?"
Hắn gật đầu: "Ừ, đó là lần đầu tớ viết... Cũng không hay lắm..."
Giọng điệu hắn bỗng thay đổi: "Mai cậu đi công viên giải trí không?"
Mí mắt tôi gi/ật giật: "Không!"
Nói rồi, tôi quay lưng định đóng sầm cửa.
Nhưng tôi vẫn quá mềm lòng, thoáng chần chừ đôi chút.
Thế là tôi nghe thấy giọng nói buồn bã của hắn: "Ừm, tớ hiểu rồi."
"Nếu tớ là con gái như lớp trưởng… Chắc cậu đã đồng ý đi cùng rồi nhỉ?"
"Từ nay lớp trưởng chính là tình địch của tớ."
Những lời tôi nói với lớp trưởng đều lọt vào tai tên khốn này!
Tôi đỏ mặt tía tai, quay lại nhéo mặt Tống Hành Sơ: "Đi! Đi chứ!"
"8 giờ sáng mai, quyết chiến dưới tàu lượn siêu tốc!"
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook