Sau một tuần sống chung, tôi phát hiện ra một sự thật chấn động: Anh m/a đầu bếp này không chỉ biết nấu ăn, còn có... bệ/nh thích kiểm soát.
Không, nói đúng hơn là căn bệ/nh “chính nghĩa bẩm sinh”.
Chỉ cần tôi ăn cơm chan nước tương hay để đôi dép xỏ lộn bên ngoài phòng khách, Thẩm Ngôn lập tức đứng khoanh tay, mắt nheo lại như camera AI nhận diện rác thải, miệng bắt đầu: “Cậu biết dầu ăn có thể làm trơn ruột không? Mỗi lần ăn mì gói là kéo theo 42% nguy cơ bị suy thận đấy.”
“Dép trái dép phải mà cũng không phân biệt được, vậy mà đòi học đại học sao?”
Tôi ban đầu còn phản ứng. Sau đó phát hiện vũ khí tối thượng:
App đ/á/nh giá q/uỷ gia dụng.
Một lần đang ăn, tôi giả vờ lướt điện thoại, bấm vài cái, rồi chép miệng thật to: “Ơ, hình như có phần đ/á/nh giá người lao động hợp đồng này… ‘Thái độ phục vụ: 1 sao – thường xuyên cằn nhằn, thiếu tính nhân văn’.”
Thẩm Ngôn đang c/ắt rau muống chững tay, cau mày.
“Cậu không dám.”
“Tôi dám.” Tôi nhướn mày thách thức.
“Một sao liền. Để xem tháng sau anh có bị điều chuyển sang làm q/uỷ... quét nhà không.”
Sau đó là hai phút im lặng cực căng. Cuối cùng, anh m/a thở dài, gắp một miếng đậu hũ vào bát tôi: “Ăn đi. Lần này không nêm mắm, khỏi cần viện cớ nôn nữa.”
Cuối tuần, đi siêu thị chung.
Tôi vốn định ra cửa hàng tiện lợi m/ua gói snack cay, chai trà sữa và một cuộn giấy vệ sinh.
Ba món.
Đơn giản.
Cho đến khi có một h/ồn m/a đi cạnh cậu, tay cầm giỏ, mắt quét như laser, mỗi món tôi định lấy đều bị “cạch” ra khỏi giỏ ngay lập tức.
“Cái này chiên sâu – không.”
“Cái này phẩm màu – cấm.”
“Trà sữa ư? 90% là bột hóa học và đường. Uống xong n/ão nhão như cháo đậu.”
“Tôi là người sống hay anh là người sống hả?” Tôi bật lại.
“Tôi từng là người sống và tôi ch*t vì ăn đồ ôi thiu, nên giờ tôi có quyền lên tiếng.”
“… Ok. Nhưng anh lấy đậu phụ thêm lần nữa tôi sẽ gửi đơn khiếu nại đến âm phủ. Nói là anh có xu hướng áp đặt và đ/ộc tài với người dùng.”
“Tôi nấu cơm cho cậu, không nấu cho nhà x/á/c. Đậu phụ giúp ngừa u/ng t/hư.”
Sau màn giằng co gay gắt ở kệ rau, họ cuối cùng rời siêu thị với giỏ hàng gồm: 1 bó cải xanh, 3 hộp đậu phụ (!!!), 1 bịch gạo lứt, và… 1 túi nhỏ snack không cay “cho người mới ăn kiêng”.
Tôi nhìn hóa đơn, thở dài: “Tôi cảm giác mình vừa bị ép sống thọ hơn.”
“Cảm ơn sau khi sống đến 80 cũng được.”
Đêm hôm đó, tôi định trêu anh ta thêm, mở app lên nhấn nút “Chuẩn bị đ/á/nh giá lại hiệu suất nhân viên”.
Không ngờ, app thật sự hiện thông báo: Bạn đang đ/á/nh giá Thẩm Ngôn – Q/uỷ nhà bếp Mã số #2841.
Hệ thống ghi nhận: Bữa ăn đúng giờ; Chế độ dinh dưỡng tốt; Tâm trạng người dùng ổn định hơn 17% so với tuần trước.
Tôi chợt ngẩn ra.
... Lúc nào thì mình bắt đầu thấy vui vì có người nấu cơm cho mình mỗi ngày nhỉ?
… Và vì sao mỗi khi bị cằn nhằn, lại không thấy bực mà chỉ muốn… cà khịa lại cho vui?
Bình luận
Bình luận Facebook