Bầu trời nơi q/uỷ vực chẳng bao giờ đón ánh dương.
Ta tỉnh giấc, ngoài cửa sổ là màn đêm âm u, bệ cửa đặt chậu chu đinh rực rỡ.
Chẳng biết đã trôi qua mấy ngày rồi.
Giang Cảnh Hoài biến mất, tim ta thắt lại vội trèo xuống giường, chân trần tóc rối đứng giữa phòng.
Xông ra ngoài túm lấy con q/uỷ lính đi ngang: "Ta thành thân được mấy ngày rồi?"
Con q/uỷ nọ h/ồn xiêu phách lạc, đầu lìa khỏi cổ lăn lóc dưới chân ta, ấp úng: "Ba... ba... ba ngày..."
Ta gi/ận dữ đ/á bay đầu nó, năm ngón tay khẽ vẫy. Xích sắt leng keng vang lên, có chút trở lực.
Chớp mắt, ta xuất hiện trong thư phòng rộng rãi.
Giang Cảnh Hoài ngồi ngay ngắn trước án thư, cổ hằn vết xích sắt.
Ta không khách khí lục soát ng/ực áo y - chiếc trâm vàng đã biến mất!
Lũ q/uỷ báo cáo việc bên dưới bịt mắt bò lổm ngổm chạy mất.
Công dã tràng, ta gào thét phẫn nộ, há mồm định cắn vào cổ Giang Cảnh Hoài.
Y chẳng thèm liếc mắt, một tay bóp hàm ta đẩy ra: "Phu nhân à, nàng nên học cách kiềm chế."
"Giang Cảnh Hoài! Ta gi*t ngươi!"
Giang Cảnh Hoài trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày: "Ba ngày đã qua, nàng thua rồi."
Không ngờ y thắng bằng th/ủ đo/ạn hèn hạ, ta gi/ận tím mặt m/ắng:
"Đồ vô liêm sỉ! Đáng lẽ năm đó ta không nên c/ứu mạng hèn mạt của ngươi!"
Rắc!
Cây bút bằng xươ/ng người trong tay y g/ãy lìa. Giang Cảnh Hoài kéo xích sắt siết ch/ặt cổ tay ta, giọng băng giá:
"Ta hèn hạ? Khi dùng thân x/á/c A Nhân lừa gạt ta, nàng nghĩ mình thanh cao lắm sao? Bảo ta đ/ộc á/c, nàng còn thâm sâu hơn gấp vạn!"
"Ha ha ha! Chính ngươi hèn hạ! Vừa muốn hại ta vừa giả vờ đa tình, đáng buồn nôn!" Ta không chịu thua.
Giang Cảnh Hoài trừng mắt hồi lâu, bỗng cười kh/inh:
"Giờ bị ta - kẻ hèn mạt này cưới về, nàng làm được gì?"
Bốp!
Một t/át nảy lửa vang lên.
Giang Cảnh Hoài nghiêng mặt.
Ta cười lạnh, người run bần bật vì gi/ận dữ: "Chẳng làm gì, tặng ngươi cái t/át, nhận lấy đi."
Làm oan gia đến mức này, ta đã chán ngấy. Hôm nay dù y gi*t ta hay ta ch/ửi ch*t y, cũng kết thúc cho xong.
Nhưng Giang Cảnh Hoài chẳng làm gì. Y vứt bút xươ/ng, bế thốc ta vào sau bình phong.
"Ngươi làm gì vậy!"
"Tặng như vậy chưa đủ, ta muốn nàng tự tay ban thưởng!"
Nếu trước đây, h/ận ý của ta chỉ dừng ở việc muốn bửa sọ y, thì giờ đây, ta muốn san bằng cả q/uỷ vực này.
Từ hôm ấy, sau lưng Giang Cảnh Hoài luôn ám theo bóng Q/uỷ Đỏ áo hồng.
Mỗi khi nổi gi/ận, ta không nương tay siết ch/ặt xích sắt, nhìn gương mặt y tái nhợt vì ngạt thở, hỏi bằng giọng đ/ộc địa:
"Đã hiểu mùi vị ch*t chìm chưa?"
Lúc này, Giang Cảnh Hoài sẽ cười lạnh nhạo: "Tự mình chuốc lấy."
Cả q/uỷ vực nghe tên ta đều biến sắc. Chúng không hiểu vị Q/uỷ Quân có thú vui bị hành hạ hay không, lại cưới về một người vợ lúc nào cũng nhăm nhe gi*t chồng.
Giang Cảnh Hoài chẳng giải thích, vẫn ngang tàng như cũ. Cuối cùng, thuộc hạ y không nhịn được nữa.
Chúng nhân lúc Giang Cảnh Hoài vắng mặt, dùng xiềng q/uỷ bằng huyền thiết trói gô ta lại, mang đến Thiên Hà.
Từ xa, Thiên Hà như dải lụa trắng mỹ miều. Đến gần mới thấy dòng nước cuồn cuộn, thứ trắng xóa kia chính là núi xươ/ng người chất đống.
"Con q/uỷ nào bị đẩy xuống đây sẽ tái hiện nỗi đ/au nhân gian. Ngươi kh/inh nhờn Q/uỷ Quân, đây là hình ph/ạt."
Tên q/uỷ tướng mặt xanh nanh vàng trợn mắt hung tợn: "Đợi đến ngày Q/uỷ Quân xá tội, ngươi mới được vớt lên."
Khóe môi tanhuốm nụ cười lạnh giá: "Được, có gan thì đẩy xuống đi..."
Q/uỷ tướng trợn mắt, đẩy phịch ta xuống dòng sông.
Tay nắm ch/ặt xích sắt, ta cười đi/ên cuồ/ng:
"Y sẽ xuống địa ngục cùng ta, lũ ng/u chúng bây không còn thấy Giang Cảnh Hoài đâu nữa..."
Lời vừa dứt, thân hình ta đã chìm nghỉm trong biển xươ/ng vụn.
Bình luận
Bình luận Facebook