Giang Huống Dã còn dám gọi tôi là kẻ l/ừa đ/ảo.
Tôi ôm lưng đ/au nhức, trừng mắt hằn học nhìn Giang Huống Dã.
Hắn mới chính là tên l/ừa đ/ảo tài hoa nhất thế giới.
Tôi lại nghe theo lời dối trá của hắn, tạo cơ hội cho hắn lợi dụng.
"Xin lỗi." Giang Huống Dã cắn răng chịu đựng ánh mắt kinh khủng của tôi, giải thích: "Tối qua... mình không nhịn được."
Không nhịn được? Tôi cười lạnh.
"Chuẩn bị đồ đạc thì đầy đủ đấy."
Giang Huống Dã vặn vạt áo, không dám ngẩng mặt.
Giờ mới biết sợ? Muộn rồi!
Cơn đ/au từng đợt dâng lên, tôi rít khẽ hút khí lạnh, quyết tâm dạy cho Giang Huống Dã hư đốn một bài học.
Tiểu Hắc tưởng không liên quan, mon men lại gần. Một ánh mắt sắc lẹt của tôi khiến nó đứng hình.
"Hình như kỳ động dục cậu còn dài lắm phải không?"
Giọng tôi băng giá.
Giang Huống Dã cúi gằm mặt.
"Anh Giang giỏi lắm nhỉ, ngày đầu đã làm người yêu bị thương."
"Mấy ngày tới, tính làm sao? Giờ tôi là bệ/nh nhân đấy."
Tôi cố ý nói giọng mỉa mai.
Giang Huống Dã mặt mày ủ rũ.
"Vậy từ nay tự xoay xở đi. Tôi nghỉ ngơi đây."
Nói xong tôi quay lưng, không thèm nhìn vẻ đáng thương giả tạo của cậu ta.
Nhìn bóng lưng vô tình của "vợ", Giang Huống Dã khóc thút thít.
Huhu~ Tui không dám nữa đâu.
【Hết】
Bình luận
Bình luận Facebook