Chú Minh từng nói, chỉ cần bà chủ chưa biến thành tam thi huyết h/ồn, nhiều nhất cô ta chỉ có thể tạo ra ảo giác để hù dọa chúng tôi, chỉ cần giữ được bình tĩnh, cô ta sẽ không thể làm gì được chúng tôi.
Nhưng chị gái vừa rồi đã bị dọa sợ không làm chủ được tinh thần, đoán chừng bà chủ đã nhân cơ hội đó mà nhập vào người chị ta.
Tôi: "Tôi… đương nhiên sẽ không nói cho cô biết!”
"Vậy tôi sẽ gi*t cô trước!”
Bà chủ cử động tay phải, hóa ra là trong tay cô ta đang giấu một tấm thủy tinh sắc nhọn.
Không bình thường! Chạy!
Tôi lập tức quay người chạy vào trong cầu thang bộ bên cạnh.
Đây là tầng 18, mẹ tôi ở tầng 20, tôi tuyệt đối không thể lên trên.
Thế là tôi liều mạng chạy xuống dưới, bà chủ nối gót đuổi theo sau không rời.
Tôi vừa chạy vừa thử gọi điện thoại cho chú Minh, nhưng nhìn lại nhận thấy điện thoại bây giờ chẳng có lấy một vạch sóng nào.
Bỗng dưng, tôi đột nhiên dừng bước.
Bởi vì trước mắt lại bắt đầu xuất hiện cảnh tượng kỳ dị.
Theo sự chớp nháy của ánh đèn, cầu thang bên dưới xuất hiện ra từng đầu người một, bọn chúng đang ngoác rộng cái mồm to đầy m/áu.
Tiếp đó, rắn nhiều không đếm xuể bò ra ngoài từ trong miệng bọn chúng, cảnh tượng thật sự khiến người ta tê dại da đầu.
Tôi muốn chạy ngược trở lại theo bản năng, nhưng tôi nghe thấy bà chủ đang từ bên trên đuổi sát xuống dưới.
Không đúng! Những thứ này đều là ảo giác, là giả, tôi phải bình tĩnh, là giả!
Vậy là tôi hít sâu một hơi, nhắm ch/ặt hai mắt, sau đó dồn sức xông xuống dưới.
Quả nhiên, sau khi chạy qua đoạn đó, những đầu người và rắn ở trước mặt lập tức biến mất không thấy đâu.
Nhưng bà chủ ở phía sau vẫn gắt gao đuổi theo sau.
Tôi tiếp tục chạy xuống dưới.
Chỉ cần xuống lầu 1, tôi sẽ có thể lao ra đại sảnh qua cửa thoát hiểm, đến khi đó là sẽ được c/ứu.
Tầng 5, tầng 4, tầng 3, tầng 2, tầng 1!
Đến rồi!
Tôi kích động lập tức kéo cửa thoát hiểm ra.
Nhưng ngàn lần không ngờ được rằng, cánh cửa đó lại không mở ra được!
Tôi nhìn vậy, bố tổ sư, không ngờ cửa lại khóa trái! Chắc chắn không phải ảo giác.
"Trình Ngữ Yên, cô chịu ch*t đi! Ha ha ha ha!”
Tôi nhìn lên trên, thôi xong, bà chủ sắp đuổi xuống tới nơi rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Phía trước không có đường đi, phía sau có người truy đuổi.
Bà trẻ!
Hiện giờ trong đầu cô bỗng lóe lên hai chữ bà trẻ.
Đây là tầng 1, mà bà trẻ ở tầng 3, theo khoảng cách của bà chủ ban nãy thì hẳn còn đang ở tầng 6.
Cược một vố!
Tôi hít sâu một hơi, tiếp đó ra sức chạy lên trên.
"Cô tới tìm ch*t à? Ha ha ha ha!” Bà chủ đang nhập vào cơ thể của chị gái phát ra từng tràng cười man rợ khiến người ta nổi hết da gà.
Tôi gần như không rảnh để ý tới cô ta, muốn thoát mạng buộc phải nắm ch/ặt từng giây.
3!
2!
1!
Quả nhiên, tôi nhanh hơn cô ta!
Trong nháy mắt, tôi đã chạy đến tầng 3.
Tôi không hề do dự, lập tức giơ tay kéo cửa thoát hiểm.
Kẹt!
May thay, lần này cửa không bị khóa.
Nhưng khi tôi sắp bước ra ngoài, tôi lập tức dừng bước chân lại.
Bởi vì trước mắt tôi có một người đang đứng, cô ta chính là chị gái.
Trong tay cô ta còn đang cầm tấm thủy tinh sắc nhọn, cười lạnh lùng với tôi, vẻ mặt hết sức q/uỷ dị.
Sao lại thành ra thế này? Chẳng phải cô ta đang ở phía sau sao?
Mấy giây sau, chị gái đằng sau cũng đuổi tới.
Giờ này phút này, trước mặt tôi xuất hiện hai chị gái, mà ngoại hình với ăn bận của bọn họ cũng giống nhau như đúc.
"Ha ha ha, Trình Ngữ Yên, cô không chạy thoát đâu…”
Hai người bọn họ bắt đầu áp sát tôi, bóng đèn xung quanh cũng theo đó mà bắt đầu chớp tắt.
Thôi xong, rốt cuộc ai mới là thật, ai mới là ảo giác?
"Chịu ch*t đi, Trình Ngữ Yên!”
Bọn họ giơ tấm thủy tinh trong tay lên cao, muốn đ/âm tôi ngay tức khắc.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên là như vậy!
Chị gái trước mặt là giả, cô ta là ảo giác do m/a nữ tạo ra!
Tôi hít sâu một hơi, lao thẳng tới phía trước.
Trong chớp mắt, tôi đã xuyên qua cơ thể của cô ta, tiếp tục chạy vào hành lang tầng 3 của tòa nhà.
Tại sao tôi biết người trước mặt là ảo giác à?
Bởi vì con người có bóng, tuy chị gái bị m/a nữ nhập nhưng chị ta vẫn là một con người, vậy nên cô ta có bóng.
Mà chị gái trước mặt này lại không có bóng, vậy nên cô ta là ảo giác.
Bình luận
Bình luận Facebook