Rời khách sạn, tôi ôm lấy ng/ực trái. Tim tôi đến giờ vẫn đ/ập liên hồi.
Diễn Nghị âu yếm xoa đầu tôi, quan tâm hỏi: "Chồng, anh sao vậy? Sắc mặt xanh xao thế."
Tôi nắm tay Diễn Nghị, vẫn còn hậu họn: "Tiểu Nghị, em có biết Lục thiếu gia cũng sẽ đến bữa tiệc ở phòng VIP đó không?"
Biểu cảm hắn hơi kỳ lạ, gật đầu: "Biết chứ."
Tôi càng sốt ruột: "Sau này em… tránh xa anh ta ra. Nếu anh ta tham gia mấy buổi rư/ợu chè kiểu đó, em nhất định đừng tham gia nữa."
Ánh mắt hắn sáng lên, nụ cười càng rộng: "Tại sao vậy? Chồng."
Tôi khuyên nhủ chân thành: "Tiểu Nghị, thật ra Lục thiếu gia đó là kẻ bi/ến th/ái đấy!"
Khóe miệng Diễn Nghị cong lên, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo.
"Ồ." Ngón tay hắn lướt nhẹ lên cổ tôi, mát lạnh: "Bi/ến th/ái thế nào cơ?"
Tôi nhiệt tình giải thích: "Anh cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Tiểu Nghị, em xinh thế này, anh sợ anh ta nhìn thấy em liền nảy sinh tà ý. Nên sau này em nhất định phải tránh xa anh ta."
Hắn dựa đầu lên vai tôi, yếu ớt nói: "Vâng, chồng. Nghe anh nói thế, em sợ quá đi."
Tôi vội vàng xoa đầu Diễn Nghị đầy thương xót: "Tiểu Nghị, anh sẽ bảo vệ em."
Đưa vợ về nhà xong, tôi gọi điện cho người quản lý.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị anh ta m/ắng té t/át. Nhưng khi điện thoại bắt máy, giọng nịnh nọt của người quản lý vang lên: "Không sao, cậu cứ về nhà trước đi. Chuyện nhỏ thôi. Miễn là cậu và… bạn trai cậu vui là được."
Tôi nghi hoặc hỏi: "Sau khi bọn tôi đi, Lục thiếu gia có làm gì mọi người không?"
Người quản lý im lặng một lúc, rồi đáp: "Làm gì có, Lục thiếu gia tốt bụng thế, sao lại trách móc chúng tôi chứ."
Người quản lý cười nói: "Lâm Nhiên, dạo này cậu cứ nghỉ ngơi nhiều đi, ở bên bạn trai cho tốt."
Tôi bất lực: "Mấy hôm trước anh còn bảo tôi n/ão yêu đương, bắt tôi nhận thêm việc. Sao tự nhiên anh đổi ý thế?"
Người quản lý giọng kiên quyết: "N/ão yêu đương là tốt! Giờ cậu nên có n/ão yêu đương đi! Lâm Nhiên, nghe tôi, chuyện công việc cậu đừng lo."
Cuộc gọi kết thúc, tôi ngơ ngẩn. Sao thái độ người quản lý của tôi thay đổi 180 độ thế nhỉ?
Tôi và Diễn Nghị ngồi xem tivi trên sofa, bàn về chuyện này.
Diễn Nghị hiền thục đút dâu cho tôi ăn, nhẹ nhàng nói: "Chắc người quản lý sợ anh vất vả quá, cho anh nghỉ đấy."
Tôi gật đầu, cũng phải, chắc là anh ta chợt thức tỉnh lương tâm.
Tôi nhanh chóng quên bẵng chuyện này.
Một tuần sau, lễ cầu hôn của tôi cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Nhưng dạo này vợ phải đi công tác, chưa về nhà. Đợi hắn về, tôi sẽ cầu hôn.
Bạn thân Lộ Nam rủ tôi dự tiệc, bảo sẽ cho tôi thấy đại cảnh. Tôi cũng rảnh rỗi nên đồng ý.
Lộ Nam trò chuyện với tôi, cậu ta uống rư/ợu, tôi uống nước trái cây.
Đành vậy thôi, vợ đã ra lệnh rồi, ở ngoài không được uống rư/ợu.
Lộ Nam bất lực: "Cậu đúng là… sợ vợ, nghe lời vợ thế cơ à! Tò mò gh/ê, vợ cậu trông thế nào mà khiến cậumê mẩn thế!"
Tôi đắc ý: "Lần trước cậu bận, không đến buổi gặp của bọn tôi. Không thì cậu đã thấy vợ tôi xinh đến mức nào rồi."
Lộ Nam cười, vẻ mặt nghi ngờ.
Đúng lúc đó, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa và di chuyển tới đó.
"Chắc là có khách quý quan trọng đến!" Lộ Nam nói.
Tôi cũng vươn cổ nhìn về phía cửa. Chỉ thấy người đàn ông mặc bộ vest ba mảnh bước vào, khí chất hùng dũng, dáng người thẳng như tùng, đôi mắt như thấm đẫm sương lạnh, không chút cảm xúc. Tôi bật dậy ngay, mặt nở nụ cười.
Là Diễn Nghị! Sao vợ lại đến đây!
Chương 19.
Chương 17
Chương 17
Chương 20
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Chương 21
Bình luận
Bình luận Facebook