Cả thế giới dường như chìm vào tĩnh lặng.
Tôi nghe thấy tiếng cười đùa của anh ấy cùng bạn học, rồi anh ngồi vào hàng ghế phía sau tôi.
Dù đã tái sinh, tôi vẫn chưa từng gặp lại Tư Chỉ Viễn.
Thế nhưng hình bóng anh cứ hiện lên trong tâm trí tôi, không sao ngăn được.
Cao lớn, điển trai, nụ cười rạng rỡ.
Ở con người Tư Chỉ Viễn chưa từng nếm trải gió sương ấy, tôi cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt chân thành của tuổi trẻ.
Hồi đó, khi tôi đến xem trận bóng, anh liếc thấy tôi, sững người đến mức bị quả bóng đ/ập vào mặt, chấn thương một cách đầy kịch tính.
Sau này anh nói với tôi, trước đây anh chưa từng thích đàn ông, là một người thẳng hoàn toàn. Nhưng từ khi gặp tôi,
trái tim anh đ/ập lo/ạn nhịp.
Là tôi đã uốn cong anh.
Đáng lẽ đó phải là lời tỏ tình ngọt ngào.
Thế mà qua những lần lặp lại sau này, nó biến thành lời trách móc.
"Nếu không phải vì em, anh đã có thể yêu một người phụ nữ, sống cuộc đời bình thường, thay vì phải giấu giếm lén lút như kẻ tr/ộm!"
"Sao em không phải là phụ nữ? Anh muốn có con cái thì có gì sai?!"
Tôi không nghi ngờ tình yêu nồng ch/áy của anh thời đại học.
Anh ôm tôi, nói rằng tình yêu có thể vượt qua mọi gian khó.
Nhưng trái tim con người thay đổi trong chớp mắt.
Đặc biệt khi bước vào xã hội, cám dỗ quá nhiều.
Không phải ai cũng giữ được nguyên vẹn tấm lòng ban đầu.
Những ngày đầu lập nghiệp, chúng tôi sống chật vật trong căn phòng trọ ẩm thấp tối tăm, co ro trên chiếc giường nhỏ, siết ch/ặt lấy nhau. Anh thì thầm bên tai tôi về những viễn cảnh tươi đẹp, tiếc thay khi ước mơ thành hiện thực, mọi thứ đã khác xưa.
Thật tốt quá, Tư Chỉ Viễn.
Kiếp này, chúng ta không cần hành hạ nhau nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook