Cái khoảnh khắc định mệnh ấy diễn ra vào cái ngày tôi vừa trốn tiết xong, đang định chuồn ra ngoài vào quán net chơi thì Lam Ngọc đột ngột xuất hiện, thẹn thùng hỏi tôi có thể cùng cậu ấy lên sân thượng được không.
Tôi đang muốn chạy gấp, kẻo lát bị giám thị bắt được thì toi. Nhưng cậu ấy cứ đứng chắn trước mặt, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi, cố chấp muốn tôi đi cùng cho bằng được. Tôi là đầu gấu, thường mấy tên khác mà nhì nhằng thế này là đ/ấm luôn không thương lượng, vậy mà chẳng hiểu thế lực nào đó xúi giục mà cuối cùng tôi lại đi lên sân thượng với cậu ta.
Đến nơi, tôi suy tính xem lí do nào lại khiến cái cậu này gọi tôi đi nói chuyện riêng, hòng qua loa vài câu rồi chạy đi ngay. Lam Ngọc đóng cửa sân thượng, nghiêm túc đứng trước mặt tôi, làn da trắng nõn của cậu ta như toả sáng dưới ánh nắng. Cậu lấy ra bức thư màu hồng với hình dáng trái tim, hai má đỏ ửng đưa nó cho tôi, nói lời tỏ tình.
Lúc ấy tôi như bị sét đ/á/nh.
Đùa nhau à? Người xuất sắc như cậu ta sao có thể nói lời thích tôi? Cậu ta có thể thích bất cứ ai cũng chẳng có khả năng thích tôi, vì tôi đã được xếp vào hàng ngũ tệ hại nhất rồi.
Huống hồ, tôi còn là đàn ông, không cao to nhưng đen hôi thì đủ. Vứt n/ão đi cũng nghĩ được việc cậu ta thích tôi quá phi lí.
Vì thế lúc đầu tôi đã cho rằng đây là trò đùa quái gở nào đó.
Bình luận
Bình luận Facebook