Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
1.
Thiếu gia thật Tần Thiệu bị rơi xuống vực khi đang đua xe. Sau nửa năm hôn mê, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh lại.
Chỉ là, anh ấy quên hết mọi người, và cũng quên cả tôi.
Gia đình họ Tần đã đưa anh ấy đến khu tập thể cũ - nơi anh ấy lớn lên, hòng giúp anh ấy tìm lại ký ức.
Khi về, anh ấy nghe nói tôi - thiếu gia giả này, vẫn còn ở lại trong nhà, Tần Thiệu lập tức "phá vỡ phòng tuyến": "Cái đồ giả mạo này, cư/ớp thân phận của con, hại con lưu lạc bên ngoài chịu biết bao khổ cực! Bây giờ còn giữ cậu ta ở nhà! Dựa vào cái gì, mọi người không nỡ sao?"
"Con mặc kệ! Nhà này có cậu ta thì không có con! Có con thì không có cậu ta! Cậu ta không đi, con đi!"
Tôi đứng ngoài cửa, nghe rõ mồn một từng lời. Cũng nhìn rõ trong phòng, ngoài Tần Thiệu ra, tất cả đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ Tần sững sờ một lát, rồi có chút ấm ức: "Con trai, chẳng phải là con khăng khăng muốn giữ An An lại sao? Lúc đó chính miệng con nói, thằng bé rời đi thì con cũng đi."
Nghe lời này, Tần Thiệu lập tức ngây người, vẻ mặt đ/au buồn t.h.ả.m thiết cứng đờ trên mặt. Anh ấy chế giễu nhìn quanh: "Mọi người thừa lúc con mất trí nhớ, không nhớ gì, lừa bịp con đúng không?"
"Con đâu phải đồng tính luyến ái, giữ cái thiếu gia giả này ở nhà làm gì? Tự mình chuốc bực vào thân à?"
"Con không cần biết! Mọi người mau đuổi cậu ta đi! Đi ngay bây giờ!"
Ba mẹ Tần bị giọng điệu to tiếng của con trai làm đ/au đầu. Cũng lười xem đứa con ruột đang làm chuyện ngốc nghếch.
"Được, con muốn đuổi thì đuổi, đừng có hối h/ận là được."
Nói rồi, hai người đi thẳng ra cửa. Khi nhìn thấy tôi đang đứng ở lối đi, họ khựng lại.
Mẹ Tần thở dài, nhét vào tay tôi một chiếc thẻ đen. Cuối cùng không nói gì thêm, quay lưng bỏ đi.
Tôi hiểu được lời chưa nói của họ, ánh mắt tối sầm lại. Suốt mười mấy năm nay, họ đã yêu thương tôi như con ruột. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là con nuôi, trong khi Tần Thiệu lại phải chịu đựng khổ sở ở nơi họ không hề hay biết. Bây giờ tìm được con ruột về, đương nhiên họ phải coi trọng cảm nhận của anh ấy hơn.
Đây cũng là lẽ thường tình.
2.
Trước kia khi Tần Thiệu chưa mất trí nhớ, họ luôn lo lắng giữa tôi và anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cố ý hay vô tình tách chúng tôi ra.
Nhưng Tần Thiệu lúc nào cũng lén lút mò đến giữa đêm, trèo lên giường tôi, nghiến răng nghiến lợi đe dọa tôi. Bắt tôi phải cam đoan, tuyệt đối, không được rời bỏ anh ấy.
Thế mà bây giờ, Tần Thiệu trong phòng không biết đã tự biên tự diễn bao nhiêu cuốn tiểu thuyết tranh giành giữa thiếu gia thật và thiếu gia giả. Lúc này anh ấy đang phấn khích như thể đã đ.á.n.h bại đối thủ.
Người quản gia, vốn am hiểu mối qu/an h/ệ rối rắm giữa chúng tôi, ngập ngừng không nói nên lời. Do dự mãi, ông mới mở miệng: "Cậu chủ, cậu thật sự muốn đuổi thiếu gia Tần An đi sao? Không nhìn thêm lần nữa sao?"
"Đến lúc cậu ấy bỏ đi thật, cậu đừng có như lần trước trùm chăn khóc lóc đấy nhé! X/ấu hổ lắm."
Tần Thiệu lập tức trừng mắt nhìn ông: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu ta là tiên nữ chắc?"
"Còn khóc lóc nữa chứ, tôi có thầm yêu cậu ta đâu, bác nói linh tinh gì thế?"
Ánh mắt nghi ngờ của Tần Thiệu nhìn chằm chằm quản gia. Bỗng nhiên, anh ấy bừng tỉnh, gi/ận tái mặt: "Ồ, tôi biết rồi! Bác chính là người quản gia thiên vị, hám lợi trong mấy cuốn tiểu thuyết thiếu gia thật - thiếu gia giả, là tay sai của thiếu gia giả đúng không?"
"Bây giờ bác muốn làm gì? Là Tần An bảo bác nói thế à?"
"Thừa lúc tôi mất trí nhớ, nói tôi thầm yêu cậu ta, nói tôi không thể thiếu cậu ta?"
"Mơ đi! Ông đây không thể nào thích đàn ông được! Bảo cậu ta cút xa bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu!"
Cái điệu bộ, cái thần thái đó, là sự gh/ét bỏ không thể tả được.
Trước đây, anh ấy chưa từng dùng thái độ này với tôi. Kể cả sau khi bị anh ấy bắt gặp chuyện kia, anh ấy cũng chưa từng như thế.
Tần Thiệu luôn thận trọng, sợ hãi tôi sẽ không cần anh ấy nữa. Dù gh/en t/uông, dù tức gi/ận, sức lực thừa thãi cũng chỉ dùng trong phòng, làm sập không biết bao nhiêu cái giường.
Thế mà bây giờ... Giọng điệu của anh ấy chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
Có lẽ trước khi gặp tôi, trước khi bị tôi dùng tiền đ/ập vào người, anh ấy là trai thẳng.
Cũng có thể anh ấy vẫn luôn là trai thẳng, chỉ là tôi đã cưỡng cầu.
3.
Tâm ý của Tần Thiệu đã rõ ràng. Tôi trước giờ vốn không phải là người dai dẳng bám víu. Đã bị đuổi thì không nên ở lại, như lời anh ấy nói, đừng có chướng mắt anh ấy.
Về chiếc thẻ đen mẹ Tần đưa, tôi cũng không định lấy, đặt thẳng lên bậu cửa sổ.
Tôi lưu luyến nhìn thêm vài lần vào Tần Thiệu đang ngồi trên giường bệ/nh. Lúc này anh ấy tươi tắn, rạng rỡ. Không còn vẻ c.h.ế.t lặng của nửa năm hôn mê nữa.
Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất cho cả hai chúng tôi.
Bỗng nhiên, Tần Thiệu dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi. Anh ấy nhìn sang, đối diện với tôi.
Anh ấy lập tức sững sờ, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi.
Tôi cười nhẹ, che giấu nỗi chua xót trong lòng.
Đang quay người định bước đi, khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng người nhanh chóng nhảy khỏi giường. Lao thẳng về phía tôi.
Cánh cửa phòng bị anh ấy đẩy mạnh, va vào tường, phát ra tiếng "đùng" rất lớn. Mà anh ấy hoàn toàn không hay biết.
Đứng trước mặt tôi, anh ấy lúng túng, vanh ấy đỏ bừng.
Chương 23
Chương 43
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook