8.
Trong phòng ăn, Giang Bình và Giang Dư đang xem thực đơn.
Điện thoại đột nhiên reo lên, tôi nhìn số điện thoại rồi bước sang một bên để nghe máy.
“Này, bữa ăn có ngon không?”
“Lưu Vũ, anh muốn gì?”
“Đương nhiên là tiêu diệt cậu rồi.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền tới tín hiệu bận.
Tin nhắn văn bản được gửi đến ngay lập tức.
“Ngày 14 tháng 1, kho số 47 đường Nam Bắc, một triệu tiền mặt.”
“Sao thế?”
Giang Bình đi tới, tôi cất điện thoại đi, cười với hắn một tiếng:
“Gọi món xong rồi sao?”
“Ừ, món anh thích ăn vẫn như trước đúng không?”
“Ừ, cứ dựa theo sở thích trước kia của anh là được.”
Tôi gọi điện xử lý một số công việc, khi quay lại thì đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Thịt bò với cần tây, là món tôi thích ăn.
Tôi không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng.
Giang Bình nhìn tôi, không hề lên tiếng.
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Chúng tôi ăn cơm như người một nhà, đã rất lâu rồi không có bầu không khí như vậy.
“Chú! Chú ăn nhiều một chút đi!”
“Được rồi.”
Buổi tối, tôi âm thầm đến xem lớp học của Giang Bình.
Từ trước tới giờ tôi không hề biết hắn thích diễn xuất, trong truyện chưa từng nhắc tới, dường như Giang Bình, người đã đ/á/nh mất chính mình dưới sự tr/a t/ấn của Trầm Dật Phi, đã sống lại.
Khi Giang Bình diễn, trong mắt có ánh sáng lóe lên, hắn thích.
Lúc hắn diễn, các nhân vật trong vở kịch như được sống lại.
Đợi trong phòng nghỉ, điện thoại lại nhận được tin nhắn văn bản:
“Cậu ta cũng là một phần của cậu sao? Có muốn bị tiêu diệt cùng nhau không?”
Phía dưới là mấy tấm ảnh của Giang Bình, khi trở về nhà, khi ở cùng Giang Dư, khi ở cùng tôi.
Tôi lập tức đứng bật dậy: “Anh đừng có động đến cậu ta!”
Bên kia truyền tới tiếng bật lửa, Lưu Vũ lười biếng nói: “Ngày 14, chỉ cần có người và có tiền là được.”
Tôi vốn không định đi, nhưng bây giờ không thể không đi.
Hà Uyển từng nói, chuyến này sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Giang Bình hơi ngạc nhiên khi thấy tôi trong phòng nghỉ.
“Sao anh lại đến đây?”
Trong khoảnh khắc hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt lóe sáng.
Hắn thích tôi.
Khi nhận ra được điều này, tim tôi đột nhiên đ/au nhói, nếu như tôi không phải Trầm Dật Phi thì tốt biết mấy.
Tôi của hiện tại, chỉ có thể đẩy hắn ra xa.
“Không có gì.”
Hắn kéo ống tay áo của tôi:
“Trầm Dật Phi, em nói với anh…”
“Đừng đụng vào tôi!”
Khi nói ra những lời gay gắt đó, ngay cả chính tôi cũng sửng sốt một chút.
Đuôi mắt Giang Bình đỏ ửng, “Xin lỗi.”
Trong lòng đ/au đớn biết bao nhiêu, thật xin lỗi.
Tôi vội rời đi, lên xe tựa rồi vào vô lăng thở dốc.
Tôi hối h/ận không hiểu tại sao tôi làm như vậy.
Khi ấy trong lòng tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đẩy hắn ra xa một chút, xa thêm chút nữa thì sẽ không bị tổn thương.
Buổi tối, khi tôi đang buồn bã uống rư/ợu ở nhà thì chuông cửa reo.
Mở cửa ra, là Giang Bình.
Cả người hắn ướt sũng, hai mắt đỏ hoe, hét vào mặt tôi:
“Tại sao lại đối xử với em như vậy!”
Nước chảy xuống từ khóe mắt không biết là nước mưa hay nước mắt.
Hắn đ/ấm vào ng/ực tôi, giọng nói khàn khàn.
Tôi cúi xuống ôm hắn thật ch/ặt.
Ngoài trời mưa to như trút nước, trong nhà có ngọn lửa sưởi ấm, chúng tôi ôm nhau thật ch/ặt.
Bình luận
Bình luận Facebook