Tôi biết, chị gái Châu Mạn Thiên vẫn luôn gh/ét bỏ tôi.
Thật ra chúng tôi là chị em họ, sau khi bố mẹ qu/a đ/ời, cậu và mợ* tôi đã nhận nuôi tôi dưới áp lực từ họ hàng.
*Ở Trung Quốc không phân biệt anh chị em họ theo vai vế của bố mẹ mà theo tuổi thật của anh chị em họ, tức ai sinh ra trước sẽ được gọi là anh chị, ai sinh sau là em.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích của tôi lúc nào cũng hơn Châu Mạn Thiên, nhiều tài năng hơn cô ta, còn học cùng lớp, lúc họp phụ huynh, giáo viên lúc nào cũng khen tôi thông minh chăm chỉ, còn nhắc đến Châu Mạn Thiên thì toàn là những lời phê bình.
Ưu điểm duy nhất của Châu Mạn Thiên là đẹp hơn tôi.
Ngoại hình của tôi bình thường, đeo gọng kính màu đen dày cộp quanh năm suốt tháng, như thể che hết toàn bộ khuôn mặt.
Châu Mạn Thiên là hoa khôi lớp tôi, cô ta thích ăn diện nhất, nổi bật nhất trong đám học sinh u ám, mịt m/ù.
Khi họ hàng ăn liên hoan cùng nhau, mấy bà tám kia hay nhằm vào chúng tôi cười nói: “Sau này Tư Nam đi làm được, còn Mạn Thiên thì lấy chồng.”
Mỗi khi đến lúc đó, khuôn mặt Châu Mạn Thiên lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
Trong mắt cô ta, làm việc chăm chỉ không bằng những người quen sống trong nhung lụa rồi kết hôn.
Thế mà, tôi lại có ngọc mỹ nhân trong tay.
Bàn tay vàng đã biến tôi trở thành mỹ nữ hàng đầu ki/ếm tiền dựa vào khuôn mặt, đây không phải là điều mà những cô gái có nhan sắc bình thường như Châu Mạn Thiên có thể nghĩ đến.
Châu Mạn Thiên hoàn toàn sụp đổ.
Tôi không biết cô ta bị ràng buộc bởi hệ thống hay có giao ước với q/uỷ.
Tóm lại là, cô ta đưa tôi cùng quay về năm 18 tuổi.
Lần này, người lấy được ngọc mỹ nhân là Châu Mạn Thiên, quả nhiên bắt đầu xảy ra sự thay đổi.
Sau một kỳ nghỉ, khi cô ta xuất hiện ở trường, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cô ta.
Khuôn mặt trắng sáng, mái tóc dài đen như mực, đôi mắt có lông mi dài giống như phủ đầy sương m/ù, khi ánh nắng chiếu xuống, cả người giống như sĩ nữ đồ trong bức tranh.
Hầu như tất cả nam sinh trong trường đều nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Bọn họ chen lấn xô đẩy nhau để lấy lòng chị gái, người này hỏi cô ta khát không, muốn uống trà sữa không, người kia thì hỏi cô ta có cần lấy chỗ ở phòng tự học không.
Châu Mạn Thiên vừa cười nhẹ cho có lệ, vừa đi về phía tôi.
Cô ta cười rồi nắm lấy vai tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “Tôi nhớ kiếp trước những nam sinh này đều theo đuổi cô đấy —— Sao hả, Tư Nam, bây giờ qua kì nghỉ rồi, cô lại không có ngọc mỹ nhân, vẫn chỉ là chú vịt x/ấu xí không được yêu thương.”
Tôi đeo cặp kính màu đen dày cộp, đứng đó nhìn cô ta với vẻ mặt bình thản.
Tôi nói: “Chị à, nhiều người theo đuổi chị chưa chắc đã là tốt đâu.”
Châu Mạn Thiên vốn dĩ muốn được nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tôi nhưng không ngờ lại nghe tôi nói như vậy, ngay lập tức cô ta cảm thấy mất hứng.
Cô ta lùi ra sau, âm thầm đ/á/nh giá tôi, sau đó, cô ta giống như nghĩ ra trò chơi gì mới, rồi nhìn tôi nở một nụ cười nguy hiểm.
Ngay sau đó, cô ta ngả người ra sau, ngã xuống mấy bậc cầu thang và lăn xuống đất.
Châu Mạn Thiên che mắt cá chân, khóc nức nở nói: “Tư Nam, chị xin lỗi, chị biết em gh/ét chị vì chị lấy mất vị trí lĩnh xướng của em, nhưng đó là do giáo viên sắp xếp mà, không phải ý của chị đâu.”
Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra Châu Mạn Thiên đang nói về buổi biểu diễn đồng ca của lớp.
Từ trước đến nay tôi luôn là người lĩnh xướng, vì giáo viên nghe nói ban giám hiệu sẽ đến hội diễn nên tạm thời thay tôi thành Châu Mạn Thiên.
Giáo viên xin lỗi tôi rồi nói: “Tư Nam, cô biết em hát hay hơn, nhưng hiệu quả sân khấu cũng rất quan trọng, Mạn Thiên đứng trên sân khấu hợp hơn.”
Thật ra tôi không quan tâm lắm.
Nhưng không ngờ, Châu Mạn Thiên lại ghim chuyện này trong lòng.
Cũng phải, Châu Mạn Thiên lúc nào cũng muốn thắng tôi, dĩ nhiên là sẽ nhớ những tiểu tiết để đ/á/nh dấu chiến thắng của cô ta.
Bình luận
Bình luận Facebook