13.
Sáng sớm mẹ tôi gọi điện đến hóng hớt, tôi m/ắng bà một trận, rồi bảo: "Con biết chừng mực mà! Đợi con dẫn về rồi nói tiếp, dạo này đừng làm phiền con."
Bà dường như rất hiểu tâm lý của các cặp đôi trẻ tuổi đang yêu, lại dặn tôi biết kiềm chế, rồi mới cúp máy.
Không chịu nổi nữa.
Lục Cơ có tài nấu ăn nhưng sáng nay thấy tôi còn nằm nướng nên anh không gọi tôi dậy ăn sáng.
Tới khi tôi dậy, thay đồ xong ra ngoài, thì thấy anh đang nấu ăn, tôi cười chào: "Chào buổi sáng, anh Lục."
D/ao của anh khựng lại một chút, có vẻ như anh rất thích cách gọi này, rồi mới tiếp tục thái rau: "Giờ là trưa rồi."
Tôi thấy trong phòng khách, TV đang chiếu Tiên Ki/ếm Kỳ Hiệp và nhân vật La Như Liệt đã xuất hiện. Có lẽ anh đã xem từ sáng. Tôi lẻn vào bếp hỏi anh xem thấy thế nào, anh cố tình trêu tôi: "Phim cổ quá, anh ít xem phim, nhưng phim này nhìn là biết thuộc về thời đại đó."
Tôi định bảo nếu không thích thì đừng ép mình xem, nhưng anh lại cười nói: "Những thứ cổ xưa thế này lại hợp với người cổ hủ như anh."
Khi anh chuẩn bị bật bếp, anh bảo tôi: "Ra ngoài đi, kẻo bám mùi dầu mỡ."
Tôi với vẻ mặt tinh nghịch, hỏi đột ngột: "Anh Lục, em chuyển đến đây sống được không?"
Lục Cơ dừng tay, đặt đĩa rau xuống, nghiêm túc nói chuyện với tôi: "Về phần anh thì anh cầu còn không được. Còn bố mẹ em thì sao?"
"Mẹ em dễ tính, bố em không quan trọng, vì chỉ cần thuyết phục mẹ là xong." Tôi ôm lấy eo anh, nghịch chiếc tạp dề của anh, tự dưng thấy anh mặc tạp dề trông đáng yêu quá.
"Vả lại, sau khi đi làm em cũng nên chuyển ra ngoài rồi."
Sau bữa trưa, tôi nghĩ mình nên về nhà một chuyến. Anh tiễn tôi xuống lầu, bà Lưu hàng xóm thấy liền hỏi: "Tiểu Tĩnh? Đây là ai? Bạn trai cháu à?"
Tôi nghĩ nếu để bà biết chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị đại gia bao nuôi, liền vội vàng xua tay giải thích: "Đây là chú Lục... chú Lục, bạn của bố mẹ cháu, bố mẹ cháu cũng biết mà."
Lục Cơ gật đầu chào bà, tất nhiên không dám đưa tôi lên nhà, làm tới cho trọn vở kịch, tôi bẽn lẽn nói: "Tạm biệt chú Lục." rồi vẫy tay với anh.
14.
Cuối tuần mà Lục Cơ lại chỉ có một mình ở nhà, chắc chắn tôi muốn ở bên anh thêm. Vậy nên về nhà là để lấy vài bộ đồ rồi quay lại ở với anh vài hôm.
Mẹ tôi thấy tôi vừa vào đã thu dọn hành lý, trên tay còn cầm cái gậy cào lưng, hỏi tôi: "Con quen cậu ta bao lâu rồi mà đã thu dọn đồ đạc thế này?"
"Thích cũng được mấy tháng rồi, bọn con đều thế cả." Tôi bắt đầu giăng lời: "Anh ấy rất tốt, ít nhất còn đáng tin hơn bố với anh trai con cộng lại."
"Cũng giống chú Lục vậy đó."
Mẹ tôi cười khẩy: "Nói bậy gì đó, lấy đâu ra gà rừng mà so với phượng hoàng. Mẹ không phản đối con thích, nhưng ít nhất phải là người đàng hoàng. Nói là giống chú Lục á? Thì mẹ càng không yên tâm."
Tôi nén cười, mặt vẫn bình thường: "Đúng là như vậy mà. Tóm lại, con chỉ ở đó vài hôm thôi."
"Không được! Mẹ phải xem đó là gà rừng ở ngọn núi nào, đừng để bị người ta lừa!" Mẹ tôi nhìn tôi như thể tôi vừa bị l/ừa đ/ảo vậy.
"Mẹ à, con nói nhỏ với mẹ, mẹ đừng nói với bố với anh con nhé." Tôi thấy tình hình ổn rồi, bèn định nói hết ra.
Mẹ tôi quá hiểu tôi, vừa nhìn thấy vẻ mặt của tôi là đã mơ hồ đoán được: "Con bé này có phải đang tính toán gì mẹ không?"
Tôi không nhịn được cười nữa, nói: "Nếu con nói anh ấy không phải gà rừng, mà là phượng hoàng thì sao?"
Mẹ tôi cười phá lên, tưởng tôi đùa, nhưng rồi dần nhận ra, liền giữ ch/ặt lấy tôi: "Cái gì?!"
"Anh ấy... là Lục Cơ." Tôi thú nhận.
"Trời ơi!" Mẹ tôi đứng hình vài giây rồi trừng mắt với tôi: "Cái con bé này! Từ bao giờ vậy?"
Tôi biết với mẹ phải nói lý lẽ, tình cảm rõ ràng và không được giấu giếm gì, nên kể lại từ lần đầu tiên gặp mặt, rồi kể đến chuyện chúng tôi hẹn hò dưới mí mắt của họ mà họ không hề hay biết.
"Không được, mẹ cần phải bình tĩnh đã." Mẹ tôi ngồi bần thần cả phút, tôi vừa định hỏi bà có cần dầu gió không thì bị bà đạp một cái: "Con bé này, chú Lục thích con ở điểm gì hả?"
Đến đây thì tôi không nói nữa. Bà nói vậy không có ý chê bai, mà chỉ sợ anh quá mạnh mẽ, tôi bị b/ắt n/ạt thì nhà tôi không có người đòi lại công bằng. Tôi cười: "Anh ấy không phải người như vậy đâu."
Mẹ tôi lại đ/á tôi một cái, m/ắng rằng tôi không biết lo cho mình, rồi thở dài: "Thôi được, con đi đi. Cậu Lục cũng cô đơn, con đến ở cũng thêm vui."
"Nhưng con phải cho mẹ chút thời gian, mẹ phải nói chuyện với bố con đã. Đừng vội nói với bố với anh con nhé."
Tôi cười gọi một tiếng: "Mẹ là tuyệt nhất!" rồi ôm lấy chân bà.
Bình luận
Bình luận Facebook