Vụ việc nhanh chóng được giải quyết.
Người lái xe tải trong tình trạng mệt mỏi đã tông vào xe Sedan của Ngô Mạn và con gái của bà ấy.
Ngô Mạn t/ử vo/ng tại chỗ, con gái Kiều Kiều h/oảng s/ợ bỏ trốn khỏi hiện trường rồi vô tình rơi xuống sông.
Do đêm đó mưa lớn, nước sông dâng cao nên không thể tìm thấy th* th/ể của Kiều Kiều. Người ta cho rằng cô bé đã bị cuốn trôi ra biển.
Camera giám sát trên con đường đó đã bị phá bỏ từ lâu, người lái xe chịu trách nhiệm cho vụ việc đó là một tài xế mắc bệ/nh u/ng t/hư giai đoạn cuối.
Theo thủ tục, tôi chính thức được tuyên bố là đã ch*t sau bốn năm mất tích.
Trước khi mẹ tôi và tôi qu/a đ/ời, cả hai mẹ con tôi đều đã m/ua một hợp đồng bảo hiểm t/ai n/ạn khổng lồ, và người thụ hưởng là ba tôi.
Thế là hai khoản tiền bồi thường cao ngất trời rơi vào túi của ba tôi.
Công việc kinh doanh trước đây của ba tôi gần như đã thất bại, nhưng với hai khoản tiền cộng thêm chút vận chó này, ông ta đột nhiên hồi sinh chuỗi tài chính của mình và trở thành một trong những người giàu nhất Giang Thành.
Phương Tuyết đã kết hôn với ông ta. Mỗi ngày bà ta đều đăng ảnh túi xách, đồng hồ và trang sức của bà ta lên Internet, là một phú bà giàu có được rất nhiều người ngưỡng m/ộ.
Bọn họ sinh thêm một đứa con nữa, cùng với con trai của Phương Tuyết và chồng cũ, bọn họ là một gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc.
Phương Tuyết tin vào Phật giáo, hàng năm bà ta quyên góp rất nhiều tiền nhan đèn cho chùa, cầu nhận lại nhiều tràng hạt đã được khai quang.
Ba tôi cũng làm từ thiện rất nhiều, ông ta xuất hiện trên truyền hình với tư cách là một doanh nhân thành đạt.
Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn đi.
Mẹ từng dạy con á/c giả á/c báo, ông trời sẽ trừng ph/ạt kẻ x/ấu, cho nên Kiều Kiều phải là một người tốt.
Nhưng khi lớn lên, con thấy câu này giống như sự tồn tại của ông già Noel trên thế giới, đó là một lời nói dối trẻ con.
Th/ù của tôi chỉ có thể do tự mình tôi báo.
Vậy là đã mười hai năm trôi qua kể từ vụ t/ai n/ạn đó, mọi người đều đã sắp quên mất chuyện đó rồi.
Tôi quay lại rồi.
"Xin chào mọi người, tớ tên là Tô Chiêu Chiêu."
Ngày đầu tiên chuyển đến trường trung học số một Giang Thành, tôi đứng trên bục giới thiệu về bản thân.
Kính cửa sổ phản chiếu bóng dáng tôi, tôi mặc đồng phục học sinh, mái tóc dài mượt mà được buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, ngoại trừ một vết s/ẹo nhỏ ở cuối lông mày.
Nó còn sót lại từ vụ t/ai n/ạn xe hơi cách đây mười hai năm trước.
Các bạn học sinh bên dưới tò mò nhìn tôi, những lời thì thầm lọt vào tai tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook