"Cách này của cô có đáng tin không đấy? Tôi bắt đầu hoảng rồi."
Tôi uống xong ly trà thứ năm, căng thẳng đến mức bắt đầu rung đùi.
Cô gái trước mặt có mái tóc bạch kim, mặc đồng phục JK, kh/inh bỉ nhìn tôi.
"Có tiền đồ chút đi. Theo cách cậu nói thì loại người kìm nén như anh ta phải bị kí/ch th/ích một chút. Chưa từng nghe qua câu 'mất đi rồi mới biết trân trọng' à?"
Tôi nhìn bài đăng ghép đôi trên trang cá nhân vừa đăng lên mười lăm phút trước, lắp bắp.
"Chị gái tốt của tôi ơi, chị đừng có mà làm tôi mất người thật đấy nhé? Lỡ như anh ấy tưởng tôi thực sự thay lòng đổi dạ thì chẳng phải tôi ch*t oan sao?"
Tôi vừa nói xong, Chu Tri Tri lập tức không khách sáo mà đ/á tôi một cú.
"Loại người này tôi gặp nhiều rồi. Bề ngoài khách sáo giả vờ không quen, nhưng sau lưng thì chỉ h/ận không thể l/ột da cậu ra rồi nuốt vào bụng. Hơn nữa, chẳng phải cậu nói anh ta chủ động hôn cậu lúc say sao? Vậy mà còn không rõ à?"
Tôi lẩm bẩm nhỏ giọng, "Nhỡ đâu anh ấy chỉ là say quá, phát đi/ên lung tung thì sao?"
"Chậc, thế tôi hỏi cậu, cậu uống say rồi có ôm lấy một con heo mà hôn không?"
Tôi đi/ên cuồ/ng lắc đầu.
"Thế chẳng phải rõ rồi sao? Yên tâm đi, cứ để tôi lo. Nhiều nhất nửa tiếng, cứ chờ mà xem."
Chu Tri Tri thoải mái ngả lưng ra ghế, nghịch điện thoại.
Còn tôi thì càng lúc càng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
Vài phút sau, bên cạnh tôi xuất hiện một cái bóng, lạnh lẽo đến rợn người.
Tôi ngẩng đầu lên, chạm ngay phải gương mặt đen kịt như sát thần của Thẩm Tự.
…Sợ quá.
Nếu không phải đang ngồi, chắc tôi đã quỳ xuống nhận sai ngay tại chỗ.
Nhưng Chu Tri Tri đúng kiểu "xem trò vui không chê chuyện lớn", cô ấy thậm chí còn giả vờ thẹn thùng che nửa bên mặt, nũng nịu, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của tôi.
"Giang Kỳ, tớ thấy cậu rất tốt, lại còn biết quan tâm người khác nữa. Cậu thấy chúng ta định đám cưới vào tháng năm năm sau thế nào? Đẻ hai đứa có đủ không?"
Bà tổ của tôi ơi.
Không cần đám cưới nữa, cứ đưa tôi đi ch/ôn luôn cho rồi.
"Không phải… Tôi không..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Tự th/ô b/ạo c/ắt ngang, anh ấy túm lấy sau cổ áo tôi nhấc lên, kéo tôi ra sau lưng, chỉnh lại tay áo, dùng giọng điệu "hiền lành" nói với Chu Tri Tri:
"Xin lỗi, hai người không hợp nhau."
Tôi ngây ngẩn nhìn tấm lưng của anh ấy.
Toàn thân Thẩm Tự tỏa ra khí lạnh, không nói thêm một câu nào, nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo thẳng ra ngoài.
Trước khi bị lôi đi, tôi còn kịp nhìn thấy Chu Tri Tri vẫy tay với tôi, ném cho tôi một cái nháy mắt đầy quyến rũ.
Bình luận
Bình luận Facebook