2
Nếu sớm biết ta sẽ xuyên đến đây, ta nhất định sẽ đem cuốn tiểu thuyết cẩn thận nghiên c/ứu, đọc hiểu cho kỹ rồi đều cho hắn điểm tối đa.
Cũng như bây giờ, ta đã quên cả kịch bản.
Ta đứng ở cửa Định Viễn Hầu phủ, nhìn khí tức thẳng nam trang hoàng, nội tâm tràn ngập cự tuyệt.
Bạn nghĩ sao về những người bạn nuôi bồ câu?
Bao lâu trước khi thông báo cho đối phương hủy bỏ cuộc hẹn không tính là thả bồ câu?
Cho người khác leo cây sẽ bị gh/ét sao?
……
“Ai nha, cô nương người xem lang quân kia, thật - - "Tiểu Tích ngoài tình huống cố gắng kéo ta cùng nhau thưởng thức mỹ nhân, không ngờ đối phương đi thẳng tới," Thật - - là lịch sự nha.”
Người tới áo xanh tố bào, lại tựa như một đóa lan trong thung lũng vắng, tách biệt với thế gian. Ánh mắt hắn nhìn người rất trong suốt, mang theo vài phần ngạo khí kh/inh thường che giấu.
Hắn nhìn chúng ta một cái, mặc nhiên không thèm để ý đi qua, nhấc chân muốn vào Hầu phủ.
Được rồi, ta biết đây là nam phụ.
Hắn cùng người hầu của Hầu phủ nói chuyện với nhau vài câu, đối phương đột nhiên trừng mắt lên, rung giọng nói: "Tiểu huynh đệ ngươi chừng hai mươi tuổi, tìm cái chính kinh doanh sinh không tốt sao lại đi đến Định Viễn Hầu phủ?”
Gia đinh Định Viễn Hầu phủ kỳ thật phần lớn là lão binh lớn tuổi lại không có chỗ để đi, dáng người cao to, giọng nói lớn lại làm nổi bật dáng vẻ yếu ớt, thập phần đơn bạc của vị lang y này.
Nhưng mà hắn vẫn đứng tại chỗ, cũng không coi đối phương là một u/y hi*p, chỉ là cũng cao giọng nói: "Tuổi còn trẻ chính là gạt người? Ngài không ngại thông báo một tiếng, nói Bạch Dục Thanh từ Tây Bắc tới, tới để thực hiện lời hứa với Lam cô nương.”
Người hầu nhất thời có chút do dự, Lý Thừa Minh đại khái đã phân phó qua, cũng nhắc tới Bạch Dục Thanh, cho nên trước cửa chỉ còn một người, người kia vội vàng đi vào trong, tình cảnh nhất thời bình tĩnh trở lại.
Bình luận
Bình luận Facebook