Lục Cửu Tư quay gót muốn rời đi, ta nhìn theo bóng lưng hắn, chợt nhận ra, nếu kế hoạch thuận lợi, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng trong đời ta gặp lại hắn.
Không kìm được, ta gọi tên hắn:
"Lục Cửu Tư—"
Hắn khựng lại, quay mặt về phía ta, khóe miệng n h ế c h lên một cách vô thức. Hắn nghĩ rằng ta sẽ giống như trước đây, lại xin lỗi và xuống nước với hắn.
Phải rồi, trước kia, mỗi lần cãi nhau, ta luôn là người nhượng bộ, là người dỗ dành hắn trước. Hắn là hoàng tử cao cao tại thượng, mọi người đều phải chiều ý hắn, còn sự quan tâm của ta, hắn coi như điều hiển nhiên.
Hắn có vẻ đã quên rằng, thuở ban đầu, chính hắn mới là người c/ầu x/in được cưới ta.
Ta đưa tay áp lên bụng mình, cụp mắt, thản nhiên nói:
“Điều ta h ố i h ậ n nhất trong đời, chính là đã gả cho ngươi.”
“Lục Cửu Tư, tạm biệt.”
"Ngươi—"
Lục Cửu Tư h ậ m h ự c vung tay áo, mùi long tiên hương lạnh lùng thoang thoảng khiến ta cảm thấy b u ồ n n ô n. Sau khi x/á/c nhận hắn đã rời đi, ta lôi từ dưới giường ra một khay thức ăn.
Thịt dê xào hành, bồ câu quay, bạch ngọc hoàn tử, phật thủ kim quyển.
Lục Cửu Tư, ngươi nào biết rằng hiện giờ ta sống sung sướng đến nhường nào.
Bình luận
Bình luận Facebook