15
Hắn cầm lấy ly rư/ợu trong tay ta và nói: “Tốt nhất là người đừng uống nữa”.
Ta nhìn ly rư/ợu, cong môi: “Nếu đã tới rồi, chúng ta hãy nghe một khúc rồi đi nhé.”
Ta đã đặt bài [Vũ Tâm Linh].
Trong lúc này, ta rót rư/ợu, Mặc Dạ liền uống, ta rót bao nhiêu hắn liền uống bấy nhiêu.
Khi khúc hát xong, Mặc Dạ đã hơi say nên ta đã giúp hắn về nhà.
Ta nấu canh giải rư/ợu cho hắn, hắn ngồi trên giường uống mà cứ nhìn ta.
Giống như bị mê hoặc, đột nhiên nói: “Vân Bạc, người thật xinh đẹp.”
Ta mỉm cười rạng rỡ, cởi thắt lưng, cúi người thì thầm vào tai anh: “Phu quân, lát nữa ta sẽ xinh đẹp hơn, chàng có mong chờ không?”
Hơi thở của Mặc Dạ nóng bừng, hắn nhìn ta và hỏi một cách khó hiểu: "Hôm nay người bị sao vậy?"
Ta vòng tay qua cổ hắn, áp sát vào người hắn: "Sinh thần vui vẻ, chàng muốn làm gì thì làm, tối nay ta đều nghe lời chàng."
…
Ta phải thừa nhận, dỗ người là một công việc nặng nhọc, ta không thể rời giường vào ngày hôm sau.
Ta mặc áo khoác, dựa vào đầu giường nhìn Mặc Dạ chuẩn bị bữa sáng cho ta.
Ánh mặt trời trong người, lương nhân ở bên cạnh, cảnh tượng này chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của ta.
Người ta nói hồng trần khổ độ, nhưng ta không nghĩ mình khổ, ta có một chiếc thuyền tên Mặc Dạ giúp ta vượt qua khổ ải.
Trần thế vội vã rời đi, nhưng chuyến đi này của ta không cô đơn.
Gió thổi qua ngọn rừng thổi chuông trên tóc mai ta, người nọ quay đầu, xuyên qua chuyện cũ như khói, năm tháng loang lổ cùng tôi nhìn nhau.
Trong nháy mắt, thiên địa thất sắc, trong mắt ta ngoại trừ hắn, rốt cuộc không chứa nổi bất cứ thứ gì.
(Hoàn)
Bình luận
Bình luận Facebook