Trước khi sa đọa vào c/ờ b/ạc, ba của Tư Tư từng kinh doanh một tiệm đồ lẩu.
Sân sau nhà cô chất đầy xoong nồi bát đĩa, từ nhỏ Tư Tư đã phụ việc bếp núc nên nấu lẩu rất giỏi.
Mùi nước dùng ngập tràn hồi quế cùng vị tanh của thịt thấm vào từng lỗ chân lông, đặc quánh đến muỗi cũng chẳng thèm đ/ốt tôi.
Trong căn bếp, chẳng ai buồn thốt lời thừa thãi.
Chúng tôi chỉ lặng lẽ làm việc.
Thỉnh thoảng, Tư Tư nhắc nhở tôi:
"Lửa to quá, thịt sẽ khô, phải hạ nhỏ lửa từ từ."
"Ừ."
"Thịt đông lạnh không sao, quan trọng là tẩm ướp đậm và rửa thật sạch."
"Biết rồi."
Sau làn khói bốc nghi ngút, đôi mắt chúng tôi chạm nhau. Những giọt mồ hôi lấp lánh đong đưa trên gương mặt,
như giọt nước mắt cứng đầu không chịu rơi.
"Tôi thích kể chuyện, đời người vốn là một chuỗi câu chuyện.
Có thăng trầm, có bế tắc, có cao trào, và rồi cũng đến hồi kết."
Khi Chu Diệp xóa sạch mọi dấu vết về Khương Tư Tư trước mặt tôi, tôi hiểu rằng câu chuyện này
cuối cùng đã đến lúc viết nốt những dòng cuối.
Cái kết thực sự -
thứ chúng tôi chờ đợi suốt mười lăm năm trời.
Bình luận
Bình luận Facebook