24.
Có lẽ thật sự vì còn trẻ, cơ thể ta dần khỏe lại.
Chỉ là ta luôn cảm thấy mệt, hầu hết thời gian trong ngày đều ngủ.
Không mơ mộng gì, tỉnh dậy vẫn thấy mệt mỏi.
Khi hoa hải đường nở, ngự y nói cơ thể ta đã hoàn toàn hồi phục, có thể thị tẩm được rồi.
Cung nữ chăm sóc ta rất kỹ lưỡng, ai cũng vui mừng cho ta.
Đêm đó Thác Bạt Luật đến, không bắt ta hầu hạ ngay, chỉ ngồi dưới đèn đọc Hán thư.
Nghe nói gần đây Cảnh Đô cũng đến thần phục, sau khi hắn ta tàn sát một thành của Cảnh Đô.
Một người đầy tay m/áu tươi, lại đọc sách của người không đủ sức gi*t gà.
Ngọn nến chập chờn, yên tĩnh như dòng nước.
Giờ đây không có gông xiềng bịt miệng ta, không có dây thừng trói ta, cung điện cứ thế mở ra, nhưng không hiểu sao ta không còn sức để chạy nữa.
Trang sách lật từng trang, ta lại buồn ngủ, dù buổi chiều đã ngủ rất lâu.
Ta tựa vào thành giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã bao lâu, có đôi môi lạnh lẽo áp vào cổ ta, như con chó nhỏ cắn vào mạch đ/ập trên cổ ta.
Giống như tên lính Bắc Lương đêm đó.
Dù lần này nhẹ nhàng hơn, ta vẫn run sợ.
Tay hắn đặt trên eo ta, dù không mang găng tay may từ da bò, nhưng vẫn lạnh như đêm đó.
Ta h/oảng s/ợ đẩy ra, nhưng lại thấy mành giường quen thuộc, thấy đôi búp bê uyên ương lớn mà cung nữ bày trên đầu giường.
Đây là trong điện Trường An, không phải quân doanh.
Người đó, không thể vào điện Trường An.
Người đó, là Thác Bạt Luật.
Khi ta khóc hắn buông tha cho ta, khi tưởng ta đã ngủ mới đến nhìn ta, khi nói cười với các đại thần lại có thể biết ta muốn gi*t Chu Nguyên Diệt.
Hắn luôn bên cạnh ta, luôn nhìn ta.
Tại sao hắn lại luôn nhìn ta?
"Tỉnh rồi." Thác Bạt Luật nói sát bên tai ta, sau đó cắn vào vai ta.
Nơi đó có một vết s/ẹo x/ấu xí, là lúc trước hắn bị ám sát, ta không do dự chắn trước hắn.
Lúc đó hắn hỏi ta: "Tại sao lại chắn cho bổn vương?"
Ta vừa chảy m/áu vừa khóc trả lời hắn: "Không muốn ngài ch*t."
Lúc đó ta không nói dối.
Khi đó hắn rất giống Trình Lũng, thỉnh thoảng cười, đôi mày mắt linh động như Trình Lũng đứng trước mặt ta.
Nhưng ta không thể c/ứu Trình Lũng, vì thế ta bản năng mà c/ứu hắn.
Ta đưa tay che vết s/ẹo x/ấu xí đó, tay còn lại quàng lên cổ hắn, đáp lại hắn: "Ừm, tỉnh rồi."
Ta không còn buồn ngủ nữa.
Ta lại nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, người đông nghịt, là cảnh tượng thịnh vượng khi ta còn nhỏ.
Mành giường thêu trăm con cháu rung động như bướm trong gió.
Một đêm mưa xuân, không biết đã rơi bao nhiêu đóa hải đường non.
Bình luận
Bình luận Facebook