Chiều thứ sáu, Giang Kim Mặc đón Lạc Tinh về.
Tôi định đặt đồ ăn ngoài cho cậu nhóc, nhưng không ngờ Giang Kim Mặc đã cho nó ăn no rồi.
Nhìn Lạc Tinh mũm mĩm hơn thấy rõ.
“Chị ơi!” Lạc Tinh ghé sát tai tôi thì thầm: “Anh Giang có bạn đẹp trai lắm.”
Được rồi, nhóc con này còn nhỏ mà đã có ý thức về nhan sắc…
Tôi còn chưa kịp trả lời thì nó lại nói tiếp: “Anh đó là cảnh sát, lớn lên em cũng muốn làm cảnh sát.”
Tôi thở phào, may mà chí hướng vẫn đúng đắn.
Nhưng cái vẻ mặt mê trai lộ liễu này của nó là sao đây!
“Chị, chị cũng nên suy nghĩ lại đi.” Lạc Tinh hí hửng giơ đồng hồ thông minh ra, sau đó cho tôi xem một bức ảnh lén chụp.
Tôi liếc mắt nhìn qua, đúng là rất đẹp trai, nhưng cậu nhóc này nghĩ chuyện yêu đương giống như tuyển phi tần sao?
Yêu đương là dựa vào cảm giác, không phải chọn ai đẹp trai hơn thì yêu người đó.
Tôi chỉnh lại suy nghĩ của nó, sau đó bảo rằng anh Giang đối với chị là duy nhất, hơn nữa anh ấy còn giúp nhà mình rất nhiều, em phải biết ơn anh ấy.
“Em biết mà, anh Giang tốt lắm.” Lạc Tinh nhìn tôi: “Sau này lớn lên, em cũng ki/ếm tiền nuôi anh ấy.”
Được thôi, đến lúc đó thì anh ấy đã là anh rể của em rồi.
…
Chủ nhật, tôi được xuất viện.
Tôi làm xong thủ tục rồi chờ Giang Kim Mặc tới đón.
Trên đường đi, Lạc Tinh một tay nắm tay Giang Kim Mặc, tay còn lại nắm tay tôi, vừa đi vừa nhảy nhót.
Chúng tôi về nhà Giang Kim Mặc để thu dọn đồ, rõ ràng Lạc Tinh rất không muốn.
Tôi biết, con trai thường thích chơi với người lớn cùng giới, những ngày qua chắc chắn Lạc Tinh đã rất vui vẻ, đến mức hầu như không liên lạc với tôi.
Muốn biết được tình hình của nó thì tôi cũng phải thông qua Giang Kim Mặc.
Nhìn thấy cậu nhóc ôm chân Giang Kim Mặc, ánh mắt long lanh đầy nước: “Anh ơi, em có thể ở nhà anh thêm một đêm nữa không?”
Tôi hắng giọng, kéo nó qua một bên.
Nhưng cậu nhóc ngày thường rất ngoan, hôm nay lại bướng bỉnh kỳ lạ.
Giang Kim Mặc dường như cũng có chút không nỡ, anh đưa tay bế cậu nhóc lên đặt ngồi trên vai: “Được thôi... để nó ở lại thêm một đêm nữa, mai tôi đưa nó đến trường.”
Tôi gật đầu đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác.
Vì muốn cảm ơn, tôi nói với Giang Kim Mặc rằng ngày mai sẽ mang bữa sáng tới cho anh và tiện dọn dẹp nhà cửa.
Anh cũng không từ chối.
Sáng hôm sau, tôi dậy lúc năm giờ làm bữa sáng rồi mang xuống tầng.
Đến trước cửa nhà Giang Kim Mặc, tôi gọi điện thoại, anh liền đọc mã mở cửa cho tôi.
Tôi vào nhà, bày biện bữa sáng xong thì phát hiện cả hai người vẫn chưa dậy.
Hóa ra Giang Kim Mặc cũng lười dậy sớm.
Không có việc gì làm, tôi ngồi ngắm nhìn cách bố trí trong nhà.
Nhà của Giang Kim Mặc rất đơn giản, đồ đạc ít đến đáng thương, gói đồ ăn vặt kia còn nguyên vẹn trên bàn trà.
Cách trang trí trong nhà cũng rất đơn điệu, toàn màu đen, trắng và xám.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng ngủ vẫn để trống, cửa khép hờ.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ miên man, Giang Kim Mặc bước ra.
Anh đã rửa mặt xong, thay đồ chỉnh tề, trông sạch sẽ và gọn gàng, lúc này anh đang ngồi trên ghế sofa uống nước.
Lạc Tinh cũng theo sau, sau đó nó cũng ngồi bên cạnh Giang Kim Mặc uống nước.
Hai người, một lớn một nhỏ, trông vô cùng hài hòa.
Sau đó, Giang Kim Mặc dắt Lạc Tinh tới bàn ăn, chào tôi: “Chào buổi sáng.”
Tôi mỉm cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Rồi chống cằm nhìn anh ăn sáng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ nhếch môi cười.
“Rất ngon, cảm ơn.”
“Chị của em nấu ăn ngon lắm, không biết sau này ai may mắn lấy được chị ấy.” Lạc Tinh vừa nhồm nhoàm ăn sandwich vừa nói: “Hay là anh đi, em thấy chị em rất hài lòng về anh.”
Mắt tôi sáng lên, ánh mắt lén lút quan sát Giang Kim Mặc.
Anh vẫn ung dung nhai thức ăn, không nói gì thêm.
Không nói tức là ngầm đồng ý.
Bình luận
Bình luận Facebook