Nói về vết s/ẹo này, thì nó có liên quan đến Sở Mặc.
Gần khu nhà chúng tôi ở có một con sông nhỏ, không biết là ai đã phát hiện ra ở hạ lưu con sông có một vũng nước cạn.
Lũ trẻ trong khu thường đến đó nghịch nước vào những ngày nắng nóng.
Tôi, Sở Mặc và Sở Duy cũng không phải ngoại lệ.
Năm chúng tôi 9 tuổi, trong lúc chơi ở vũng nước cạn thì Sở Mặc bỗng trượt chân suýt ngã xuống chỗ nước sâu.
Tôi dùng hết sức kéo Sở Mặc lại.
Sở Mặc bị dọa sợ đến mức mặt mày tái mét, r/un r/ẩy lập tức quay trở về bờ.
Nhưng khi đó chân tôi đ/au nhói, lúc đầu tôi cũng không để ý nhưng cơn đ/au càng lúc càng dữ dội hơn.
Tôi nhấc chân lên mới phát hiện chân tôi bị đ/á c/ắt rá/ch một đường dài, m/áu không ngừng chảy ra.
Hôm trước trời vừa mưa lớn, bùn đất từ thượng ng/uồn dính vào vết thương, vết thương có lẽ đã bị nhiễm trùng khiến tôi cảm thấy người như bị th/iêu đ/ốt, đầu óc choáng váng.
Sở Duy đang nhặt đ/á cuội gần đó thấy tôi có biểu hiện lạ liền quay đầu nhìn lại.
Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng khi tôi còn ý thức là cảnh tượng Sở Duy chạy đến đỡ tôi.
Khi tôi tỉnh lại mở mắt ra, tôi thấy mình được cõng, người đó dường như đang chạy rất nhanh, mỗi bước chạy ấy làm tôi lắc lư muốn nôn mửa.
Bên tai tôi vang lên tiếng khóc thất thanh của Sở Mặc, giọng cậu ấy nức nở và sợ hãi:
"Anh, anh chạy nhanh lên, nhanh nữa đi, hu hu hu hu..."
Người cõng tôi chắc là Sở Duy.
Tôi ngước lên và nhận ra rằng, có lẽ là họ sợ tôi ngã nên đầu tôi và cổ Sở Duy được buộc lại bằng một dải ruy băng, eo tôi cũng được cố định với cậu ấy bằng một dải tương tự.
Dải ruy băng đó còn thắt hình những chiếc nơ rất đẹp.
Tôi chợt nhớ ra, dải ruy băng này là từ chiếc váy của Sở Mặc.
Trước khi đi chơi, Sở Mặc mặc chiếc váy đó khoe với tôi, bảo là mẫu mới nhất mà dì cô ấy m/ua từ Bắc Kinh tặng cho rồi khi Sở Duy định chạm vào ngay lập tức đã bị cô ấy đ/á/nh vào bàn tay anh mình ngăn cản vì sợ sẽ làm bẩn chiếc váy.
Khi đó, Sở Mặc còn đắc ý nói với tôi:
"Tôi có, cậu không có, hứ~ Gh/en tị chưa?"
Lúc này đây, Sở Mặc vừa khóc vừa chạy theo Sở Duy:
"Anh, anh chậm quá! Nhanh lên, chân Tuyết Hàn vẫn đang chảy m/áu..."
Hơi thở của Sở Duy ngày càng trở nên nặng nhọc hơn, bước chạy cũng nhanh hơn.
Tôi bị tiếng khóc ồn ào của Sở Mặc làm cho nhức đầu , tôi tựa vào vai Sở Duy hỏi cậu ta:
"Cậu có thấy em gái mình phiền không?"
Sở Duy đáp:
"Hả?"
Giây tiếp theo, có một vài giọt nước lớn theo làn gió tạt vào mặt tôi.
Tôi liếc nhìn Sở Duy thấy mắt của cậu ấy cũng đỏ hoe, khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt.
Thôi xong, hóa ra ở đây còn một cái "bánh bao" sũng nước nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook