Chị dâu sắp ch*t đến nơi rồi.
Mấy hôm trước, chị ấy bỏ hạt ba đậu vào cháo khiến cả nhà nôn mửa, ỉa chảy. Nhân lúc mọi người mệt lả nằm liệt giường, chị đã lẻn đi định chạy trốn trong đêm. Đến nửa khuya, Diêu Nhị Cẩu trong làng đi vệ sinh tình cờ trông thấy, hô hoán ầm ĩ. Cả xóm hợp sức mãi mới bắt được chị về.
"Con đĩ này! Ba năm nay tao có thiếu gì cho mày không?"
"Đám phụ nữ trong làng này đứa thì bị đ/á/nh g/ãy chân, đứa thì bị xích suốt ngày. Mới cưới tao cũng chỉ xích mày một tháng, sau này còn xích mấy đâu?"
Những tiếng đ/ấm đ/á thùm thụp vọng ra kèm ti/ếng r/ên rỉ thảm thiết của chị dâu. Anh trai tôi vẫn không ngừng ch/ửi rủa:
"Tao tưởng mày đã bỏ cái m/áu ng/u đi rồi!"
"Đé0 ngờ mày dám toan tính trốn nữa!"
"Tao đ/ập ch*t con thỏ cái này đi thôi!"
Trong phòng, tiếng gậy đ/ập dần chuyển sang tiếng t/át đôm đốp. Tiếng chị dâu chuyển từ rên rỉ thành van xin. Bố nghe cảnh tượng đó, dắt tôi ra xa vừa lầu bầu:
"Đàn bà phải bụng mang dạ chửa thì mới chịu yên phận."
"Trân Trân, nó vốn không sinh nở được, cưới về ba năm rồi vẫn còn ý định chạy trốn."
Cơ mà ngày xưa cưới chị dâu, nhà tôi phải tốn cả đống tiền đấy!
Bình luận
Bình luận Facebook