X/á/c chị dâu vẫn chưa hạ huyệt vì không cách nào khiêng xuống nổi.
Nhà tôi đã nhờ mấy thanh niên khỏe khiêng, nhưng chẳng ai nhấc lên được, đành tạm quẳng ngoài này.
Tấm vải rá/ch bị gi/ật phăng ra, nửa mặt chị nát nhừ như quả dưa hấu bị đ/ập vỡ, tay chân cong cong vẹo vẹo. Lũ giòi bọ đang bò lúc nhúc trong hốc mắt đen ngòm.
“Không khiêng nổi là do oán khí quá nặng! Th/ai chó đã thành hình trong bụng. Không hóa giải được h/ận, cả nhà các người đều phải ch*t!”
Nghe lão đạo sĩ bảo dựng linh đường cho chị, bố tôi nhăn mặt: “Con chó hoang này, có xứng dùng qu/an t/ài linh đường không?”
Lão đạo sĩ quát: “Lúc các người đ/è nó ra ngủ có thấy chê nó là chó đâu? Mạng sắp toi rồi còn tiếc mấy đồng bạc. Chưa thấy ông trưởng thôn sao?”
Hai người miễn cưỡng nghe theo.
“Dọn sạch gian giữa, kê hai chiếc ghế cao. Mấy con chó con các người ăn thịt có còn xươ/ng không? Đem xươ/ng và cẩu thê đặt riêng, tuyệt đối không để chung. Dưới ghế thắp một ngọn đèn dầu, pháp sự chưa xong đèn không được tắt.”
Rồi lão bảo tôi ra sông lấy bùn tươi đắp lên thất khiếu chị dâu, cắm hương lên trên. Tôi hỏi: “Hương tắt thì sao?”
Lão đạo sĩ liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: “Tắt ư? Đương nhiên là oán khí của cẩu thê không tan.”
Tôi nhìn chằm chằm th* th/ể chị dâu, lòng đầy suy tư.
Pháp đàn bày xong, lão bắt bố và anh trai quỳ xuống thành tâm sám hối. Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm - sám hối ư? Đối với hai kẻ tự đại nhất trần đời này, bắt họ nhận lỗi còn khó hơn lên trời!
Quả nhiên, bố tôi chống cái bụng phệ miễn cưỡng quỳ xuống: “Đại Hoàng à, xem công nuôi nấng bấy lâu, đừng hẹp hòi thế. Mày phúc đức lắm mới được làm người đấy.”
Anh trai cũng phụ họa: “Ừ đấy, được bao đàn ông hầu hạ, mày đẻ được con người thì dù có b/án nhà tao cũng nuôi.”
Họ đang nói dối!
Gia đình này sống được là nhờ chị dâu gánh vác. Hàng tháng họ lên huyện chợ phiên, còn chị - chính là thứ để chúng đổi chác. Tiền rư/ợu của bố, tiền c/ờ b/ạc của anh, đều đổi bằng xươ/ng m/áu chị.
Nhưng chị ăn gì? Cơm thừa canh cặn, mặc không nổi manh áo lành. Sao số chúng tôi lại khổ thế?
Vừa nghĩ đến đây, một trận gió đ/ộc vô căn thổi tắt hết hương đèn vừa châm. Giữa thu sơ mà linh đường lạnh buốt như hang băng, bóng tối bao trùm.
“Cái gì thế?” Tôi hốt hoảng chỉ tay về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ lấp ló vô số đầu chó. Những khuôn mặt dữ tợn ánh lên màu xanh của m/a trơi. Không khí vang vọng tiếng thở gấp của lũ chó dữ. Bao nhiêu con? Trăm? Ngàn?
Những con chó dữ gườm gườm nhìn chúng tôi, đ/ập cửa ầm ầm. Tờ bùa vàng dán ngoài cửa bốc ch/áy, lão đạo sĩ vội niệm chú:
“Cẩu thê về b/áo th/ù rồi! Dù có chuyện gì cũng không được đáp lại! Nhớ kỹ - ai đáp lời, người đó ch*t!”
Bình luận
Bình luận Facebook