Tìm kiếm gần đây
1.
“Xin lỗi.”
Giang Bình rúc vào trong chăn, cơ thể khẽ run lên, nghe thấy tôi nói xin lỗi, sự khó tin ngập đầy trong đôi mắt hắn.
Đúng vậy, trước khi tôi xuyên vào, nam chính Trầm Dật Phi vẫn luôn rất bá đạo, cứng rắn với hắn.
Lần nào cũng chỉ nghĩ cho cảm giác của chính mình, b/ắt n/ạt Giang Bình tới nỗi thương tích đầy mình.
Nhưng tôi không phải người như vậy.
“Có sao không? Em có ổn không?”
Tôi muốn lau đi nước mắt trên khóe mi hắn, nhưng hắn lại lùi về sau một chút.
Tôi kinh khủng đến vậy sao?
“Em đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Trông hắn không có vẻ tin tưởng chút nào, nhưng cũng đúng thôi, khuôn mặt này không hề có chút sức thuyết phục nào.
Tôi dè dặt đưa cho hắn một tờ giấy, nhìn vẻ yếu ớt của hắn, tôi không khỏi nghĩ về tôi của quá khứ.
Không hiểu sao, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
Tôi muốn c/ứu hắn, cũng tạm thời c/ứu lấy chính mình, người đang chịu tổn thương trên thực tế.
Ừ, tôi thích đàn ông.
Nhưng cũng giống như Giang Bình vậy, thích một kẻ không có lương tâm.
Tôi xuống hiệu th/uốc dưới lầu để m/ua th/uốc, khi lên lầu, Giang Bình đã thay đồ xong.
Trên mặt hiện lên màu đỏ rất mất tự nhiên.
Tôi lấy tay áp lên trán hắn, rất nóng.
Bị sốt rồi.
Tôi lay nhẹ để hắn tỉnh táo lại: “Em còn thấy khó chịu không? Em có muốn bôi chút th/uốc trước không? Tôi nấu mì cho em.”
Tôi tìm thấy th/uốc hạ sốt trong ngăn kéo, xoay người đi vào bếp nấu mì.
Tôi đang nghĩ các bước để nấu mì thì một cơ thể nóng ran áp sát vào tôi.
“Hôm nay em có làm gì khiến anh không hài lòng không?”
Tôi sững sờ tại chỗ.
Đột nhiên nhận ra ngày mai là hạn đóng học phí của em gái Giang Bình, còn cả tiền th/uốc của mẹ hắn.
Vì cái nhà này, một ngày Giang Bình phải làm đến ba công việc. Sau khi đi theo Trầm Dật Phi thì bắt đầu có nhiều tiền hơn, nhưng còn khó chịu hơn đi làm, không chỉ tr/a t/ấn về mặt thể x/á/c, mà còn cả tinh thần.
Đột nhiên có chút xót xa cho hắn.
Tôi cũng làm vậy, quay người ôm lấy hắn, cảm thấy cơ thể của hắn cứng lại một chút.
“Còn nữa sao? Em cảm giác em không ổn lắm.”
Tôi lắc đầu: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Hắn đột nhiên níu lấy ống tay áo của tôi: “C/ầu x/in anh đừng vứt bỏ em, em sẽ làm tốt hơn mà.”
Vừa nói xong thì kiễng chân hôn lên môi tôi.
Tôi tránh được, một giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay tôi.
“C/ầu x/in anh đừng bỏ em mà… Em sẽ làm tốt hơn, xin anh…”
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, khiến cho tôi càng hoảng lo/ạn.
Tôi vội vàng lau nước mắt trên khóe mi của hắn.
“Không phải như vậy đâu, tôi không có vứt bỏ em.”
Dưới tình huống cấp bách, tôi tìm bừa một cái cớ: “Tôi cảm thấy tôi cần cấm dục.”
Hắn hỏi tôi với đôi mắt đỏ: “Vậy anh còn cần em nữa không?”
Tôi gật đầu: “Cần.”
Tôi móc từ trong ví ra một tấm thẻ đen.
“Cầm đi, cứ quẹt thoải mái.”
“Trầm Dật Phi, cảm ơn anh.”
Ánh mắt hắn nhìn tôi tràn đầy cảm kích, rõ ràng “tôi” mới là tên á/c m/a đã b/ắt n/ạt hắn.
Khi tôi đặt bát mì đã nấu xong lên bàn ăn, tôi thấy mắt Giang Bình ươn ướt.
Đây hẳn là một trong những khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi giữa hắn và Trầm Dật Phi.
Nhưng người ở dưới lớp da này, là tôi.
Còn người mà hắn lưu luyến, không dám mơ tưởng, lại trao nhầm tấm lòng chân thành, là Trầm Dật Phi.
Giang Bình vào trong phòng tắm bôi th/uốc.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng động lớn vang lên trong phòng tắm.
“Ầm!”
Tôi chạy tới thật nhanh, nhìn thấy Giang Bình ngã trong bồn tắm, thương tích đầy mình.
Tôi vội vàng dùng khăn tắm quấn quanh người hắn rồi đưa đi bệ/nh viện.
Bệ/nh viện lúc sáng sớm không một bóng người, thân thể của Giang Bình trong lòng tôi nóng đến phát sợ.
Bác sĩ trong phòng cấp c/ứu nhìn cơ thể khó coi của Giang Bình, hung hãn m/ắng tôi:
“Có chuyện gì với người trẻ các cậu vậy! Có biết như vậy sẽ xảy ra án mạng hay không hả!”
Tôi ở bên cạnh gật đầu không ngừng: “Lần sau sẽ không thế nữa, tôi biết lỗi rồi.”
“Đã uống th/uốc chưa?”
“Uống rồi, nhưng vẫn rất nóng.”
“Biết rồi, tiếp theo để tôi.”
Tôi ở bên cạnh nhìn Giang Bình, hắn nhíu mày, trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó:
“A Dư…”
Là em gái của hắn.
Tôi đứng bật dậy.
Là hôm nay.
Bởi vì tôi nên Giang Bình lên cơn sốt, không thể đi đón em gái của hắn, khiến cho em gái hắn bị người x/ấu bắt đi.
Tôi chộp lấy chìa khóa xe rồi lao vào màn mưa, những tình tiết của cuốn tiểu thuyết không ngừng lướt qua trong đầu, tiếng thét chói tai của Giang Dư và sự hối h/ận của Giang Bình.
Nhanh lên chút, nhanh lên một chút nữa.
Không thể để cho bị kịch xảy ra một lần nữa.
Chiếc Maybach màu đen lao đi trong mưa, tôi dựa vào trí nhớ để đến trường tiểu học của Giang Dư.
Giang Dư cầm chiếc ô màu vàng nhạt, ngoan ngoãn đứng ở cổng trường, đưa mắt nhìn quanh.
Một người đàn ông mặc đồ đen đến gần con bé, cúi đầu nói gì đó với nó.
“Anh làm gì thế? Đây là em gái tôi!”
Giang Dư ngây thơ nhìn tôi: “Chú, chú là ai?”
“Tôi là Trầm Dật Phi, là… bạn của anh trai cháu. Cậu ấy nhờ tôi đến đón cháu.”
“Anh trai cháu tên gì?”
“Giang Bình.”
Người đàn ông mặc áo đen đã sớm biến mất, Giang Dư nhìn tôi hồi lâu, như thể đang x/á/c nhận thật giả trong lời nói.
“Được! Cháu đi với chú!”
Giang Dư nhón chân lên định che ô cho tôi, tôi mới nhận ra mình đã ướt như chuột l/ột.
Tôi bế cô bé lên, để nó ngồi trên vai.
Một giọng nói yếu ớt bỗng vang lên sau lưng:
“Trầm Dật Phi, anh định làm gì với con bé?”
Giang Bình mặc đồ bệ/nh nhân đứng trong mưa, lỗ kim đ/âm trên mu bàn tay vẫn còn rỉ m/áu, đi về phía chúng tôi với những bước chân hoảng hốt.
Tôi mới ra tình tiết trong tiểu thuyết.
Người x/ấu bắt Giang Dư đi chính là tôi.
Người mặc đồ đen đó, là người mà tôi phái đến.
Giang Dư nhảy từ trên vai tôi xuống, chạy thẳng vào lòng anh trai.
“Anh.”
Sau khi x/á/c nhận cô bé không sao, Giang Bình quay đầu nói với tôi:
“Anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là không được động đến con bé.”
“Như thế nào cũng được đúng không?”
Hắn cắn môi, có vẻ x/ấu hổ: “Ừ.”
“Lên xe trước đi.”
Để lại ô cho bọn họ, tôi đi nhanh phía trước.
Sau lưng vang lên một âm thanh nặng nề, ngay sau đó là tiếng khóc của bé gái.
Giang Bình sững sờ ngã xuống đất, Giang Dư ngồi dưới đất khóc lớn.
Thật là đã n/ợ hắn.
Tôi ôm hắn lên xe, sắp xếp ổn thỏa cho Giang Dư.
“Giang Dư, cháu ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta đưa anh trai đi bệ/nh viện.”
“Được.”
Giang Dư rất nghe lời, ngồi đằng sau không gây ra một tiếng động nào.
Thân thể Giang Bình càng ngày càng nóng.
Tôi không nhịn được mà thầm m/ắng: “Đúng là không coi cơ thể của mình ra gì.”
Tôi chạy hết tốc lực, cuối cùng cũng đến được bệ/nh viện.
“Ôi trời ơi, cuối cùng cũng tìm được các cậu, truyền dịch mới được một nửa đã chạy ra ngoài! Người trẻ các cậu đúng là thích làm lo/ạn thật đấy!”
Bác sĩ chỉ thẳng mặt tôi mà m/ắng, tôi cúi đầu nhận lỗi, không dám ho he gì.
“Tôi biết lỗi rồi, bác sĩ, mau xem cậu ấy thế nào đi.”
Vì vậy tôi và Giang Dư ở lại bệ/nh viện một đêm.
Trong phòng bệ/nh VIP, Giang Dư ngủ trên một chiếc giường khác, còn tôi nằm bên giường bệ/nh của Giang Bình.
Cảm thấy người trên giường hơi cử động, tôi mở mắt ra.
Giang Bình nhìn quanh bốn phía, thấy Giang Dư nằm yên ở đó, cúi đầu nói nhỏ: “Hôm nay thật cảm ơn anh.”
Tôi nhìn hàng mi khẽ run của hắn.
“Còn nhớ hôm qua đã đồng ý với tôi điều gì không?”
Giang Bình siết ch/ặt nắm đ/ấm: “Nhớ.”
“Anh muốn gì em cũng đồng ý, trừ em gái em.”
“Tôi muốn em bình an, mạnh khỏe hạnh phúc.”
Giang Bình ngơ ngác, “Tại sao?”
Tôi cười nhẹ: “Không có tại sao.”
Giang Dư cũng đã tỉnh, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lim dim ngái ngủ.
“Anh, em muốn về nhà.”
“Được, anh đưa em về nhà.”
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook