Ngày tôi chuẩn bị xuất ngoại, mẹ nắm ch/ặt tay tôi, không kìm được nước mắt, bảo rằng mẹ không nỡ để tôi đi.
Khi tôi bước vào cửa kiểm tra an ninh, trong ánh mắt liếc qua, tôi thấy mẹ vẫn đứng đó. Mẹ nhón chân bên ngoài ngóng vào trong, sốt ruột tìm ki/ếm bóng dáng tôi đang khuất dần trong đám đông.
Khi không thấy nữa, mẹ liền đi sang bên cạnh, khập khiễng, bước lê từng bước, cố nhìn qua cửa kiểm tra an ninh tiếp theo, rồi cửa tiếp theo nữa...
...
Tôi muốn quay lại vẫy tay chào mẹ, nhưng bị đám đông chen lấn khiến tôi loạng choạng, thế là chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ biết bước đi ngày càng xa. Lúc ấy, tôi nghĩ bụng, không sao đâu, mẹ không cô đơn đâu, mẹ không chỉ có một mình.
Nhưng mẹ thực sự không cô đơn sao?
Rõ ràng mẹ chỉ có một mình. Cha thực sự đã mất rồi, từ lâu chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Lần chia tay ở sân bay ấy, tôi vẫn ngây thơ mơ mộng về cuộc sống mới đầy bí ẩn, nhưng với mẹ, đó lại là lần gặp mặt cuối cùng, là sự vĩnh biệt con gái.
Tôi bảo sẽ đón mẹ sang Mỹ chơi, mẹ cũng chẳng phản ứng gì. Mẹ tiễn tôi đi, rồi quay lưng lại, một mình đối mặt với số phận của mình. Dù lưu luyến đến đâu, mẹ cũng không hé lộ với tôi lấy một lời.
Cuối cùng, chính cha đã nhắc nhở tôi. Ngay từ mùa hè năm tôi lên năm, tất cả đã âm thầm báo trước trong vô thức. Cha đang gỡ Cửu Liên Hoàn, bỗng ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn tôi. Vẻ mặt cha thật lạ lùng, không phải biểu cảm của người sống, nhưng tôi không còn sợ nữa.
Có lẽ trong tiềm thức, tôi đã sớm biết rằng cha thực sự đã qu/a đ/ời.
"A Hồi, con nhất định phải c/ứu mẹ con!" Lời cha như một mệnh lệnh, bất ngờ đ/á/nh thẳng vào đứa trẻ năm tuổi là tôi.
Tôi vẫy tay với cha, cha cũng vẫy tay với tôi, rồi tôi như chú ngựa con, hối hả chạy ra ngoài. Tôi chạy qua trước nhà sau vườn quê cũ, chạy qua tiệm ăn sáng, tiệm may và nhà máy pháo hoa trong thị trấn, chạy qua nhà máy điện tử, trường cấp hai và thư viện ở huyện, chạy qua Công viên Nhân Dân và trường cấp ba ở thành phố...
Mỗi lần chạy xa thêm, tôi lại lớn lên một chút, tôi chạy qua hơn chục năm tháng, năm này qua năm khác, chỉ để tìm ki/ếm bóng dáng mẹ. Nhưng tôi không tìm thấy mẹ.
Cha bảo, Cửu Liên Hoàn không gỡ từ chiếc vòng đầu tiên, mà phải bắt đầu từ chiếc vòng thứ chín. Thế là tôi hiểu ra, lại bắt đầu chạy ngược về. Tôi trở về trong nước, về thành phố, về huyện, về thị trấn, về ngôi nhà ban đầu. Trở về thời điểm khởi đầu.
Tôi đi từ sau ra trước, gỡ từng vòng một, cho đến thời điểm sớm nhất.
Đêm kho pháo hoa phát n/ổ năm 1996, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đêm ấy, tại sao cha lại đến kho? Tại sao mẹ lại từ kho trở về? Đó là câu chuyện chỉ riêng hai người họ trải qua, chỉ họ biết, cha đã đi rồi, mẹ không chịu nói.
Tôi co ro dưới gầm cầu, nghe tiếng pháo hoa vang đầy tai, mắt nhắm ch/ặt.
Cha ơi, hãy nhắc con thêm lần nữa đi. Giúp con nữa đi, con thực sự không học được cách gỡ Cửu Liên Hoàn, vòng cuối cùng phải gỡ thế nào? Cha ơi, đêm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nơi cuối dòng sông, từng chùm pháo hoa bay lên không, in bóng trên sóng nước, khiến cả trời đất ngập tràn ánh sáng ngũ sắc lung linh.
Bình luận
Bình luận Facebook