Kể từ khi có em gái, mẹ tôi hoàn toàn tập trung vào con bé.
Cũng không còn ép tôi học hành nữa.
Em gái rất thông minh, tất cả những kiến thức mẹ dạy con bé đều có thể tiếp thu.
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ cũng xuất hiện nhiều hơn.
Mọi việc trong nhà đều đổ cả lên đầu tôi.
Tôi đến chuồng gà bắt lấy một con, dùng d/ao thọc mạnh vào bụng nó.
Con gà đ/ập cánh phành phạch giãy giụa.
Tôi không để ý em gái lúc này đang đứng bên cạnh.
M/áu b/ắn tung tóe khắp người nó.
Con bé ngơ ngác giơ cánh tay lên ngửi mùi m/áu dính trên quần áo, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn kích động: “Chị đang làm gì đó?”
“Gi*t gà. Thức ăn tối nay không đủ.”
“Em có thể thử được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi nắm tay con bé, từng bước từng bước chỉ cho em làm thế nào để mổ con gà hãy còn đang đi/ên cuồ/ng giãy giụa.
Làm xong việc này, con bé đứng sang một bên, chẳng nói năng gì.
Tôi định bảo con bé cởi quần áo ra để tôi giặt giúp.
Nhưng nó cứ vậy mà xoay người bỏ đi.
Mãi cho đến khi trời tối nó mới quay về, sau khi trở lại liền bước thẳng vào bếp.
Ăn cơm xong, hai tiếng sau tôi thấy nó tiến vào phòng bà nội.
Cha tôi đang nằm ngủ say như lợn ch*t trên chiếc ghế bập bênh.
Tôi vội vàng chạy vào phòng mẹ, nắm ch/ặt lấy tay bà ấy: “Mẹ ơi mẹ mau chạy đi, bây giờ không có ai để ý đến mẹ đâu.”
Mẹ cau mày, hất tay tôi ra rồi đi tìm em gái.
Em gái đang đứng trong phòng bà nội, hai tay đeo một đôi gang tay, đang ôm ch/ặt lấy chiếc gối.
Bà nội nằm trên giường đã chẳng còn hơi thở nữa rồi.
Con bé nhếch khóe miệng, nói với mẹ: “Không phải mẹ nói năm nay thu hoạch không tốt, lương thực không đủ ăn sao?”
Ánh mắt nó khẽ chuyển động, rơi xuống trên người bà nội: “Bây giờ đủ rồi đó.”
Làm thế nào để chia 3 ổ bánh mì cho 4 người?
Chỉ cần gi*t một người là đủ.
Mẹ tôi chợt nở nụ cười, lao đến ôm ch/ặt lấy em gái, không ngừng hôn lên trán con bé.
Th* th/ể của bà nội được hỏa táng vào ngày hôm sau.
Người đến nhà tôi phúng viếng rất ít.
Đầu óc của cha tôi có chút không bình thường, là một tên ngốc. Vì vậy việc lo liệu tang lễ của bà nội đều giao cho mẹ của tôi.
Sau tang lễ của bà nội, để em gái có cơ hội học hành tốt hơn, cả nhà tôi bèn chuyển lên thành phố.
Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ cũ nát.
Cả tôi và em gái cũng chuyển tới trường học trên thành phố.
Em gái tôi rất nỗ lực, lại thêm có tài năng thiên phú.
Nhưng sau khi có kết quả kì thi đầu tiên, con bé vẫn không thể giành được vị trí thứ nhất.
Vị trí đầu tiên ấy thuộc về bạn cùng bàn của em gái tôi, còn con bé thì xếp thứ hai.
Con bé u ám nhìn chằm chằm vào bản báo cáo thành tích.
Chưa đầy hai phút sau, vẻ mặt nó đã thay đổi, bắt đầu kết bạn với cô bé ngồi cùng bàn.
Nhà cô bé này rất nghèo, kỳ nghỉ hè còn phải tới nhà máy để làm thêm.
Lúc đi toàn thân vẫn còn nguyên vẹn, khi trở lại thì sáu ngón tay đã biến mất.
Kỳ thi tiếp theo sau khi khai giảng, em gái tôi lại trở thành người đứng đầu, con bé nhìn bản báo cáo, vẻ mặt tràn đầy vinh dự lặng lẽ nói thầm: “Chẳng còn tay nữa, để xem mày trả lời thế nào.”
Ánh mắt của nói lại rơi xuống người tôi: “Chị à, đường dẫn đến thành công đâu chỉ có một lối đi duy nhất.”
Dáng vẻ của nó bây giờ trông thật khủng khiếp.
“Thôi vậy, dựa vào cái bộ óc lợn lần nào kiểm tra cũng chỉ đạt 60, 70 điểm của chị thì chẳng thể hiểu được đâu. Chị cứ ngoan ngoãn mãi mãi làm nền cho tôi là được rồi.” Em gái lắc đầu bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook