Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất.
May là đang ở phàm trần.
Nếu giờ ở thiên cung, ta đ/á/nh mất vỏ ốc lâu đến vậy, sẽ sớm hóa thành thịt khô.
Ta lại hỏi về vũ y của mình.
Ngưu Lang không chịu giao ra, toàn thân chỉ còn cái miệng trâu ch*t cứng:
“Áo quần, cả đời này ngươi đừng hòng lấy lại.”
“Ta muốn ngươi mục nát đến ch*t dưới trần gian, vĩnh viễn không về trời.”
Cứng cổ.
Ta thích lắm.
Rồi ta x/é một mảnh da trâu.
Hắn gào thét đến khản giọng.
Ta cười khúc khích, tay chẳng ngừng nghỉ, x/é một mảnh lại hỏi một câu:
“Áo ta đâu? Trả ta, ta bảo đảm…”
Hắn không đáp, ta tiếp tục x/é.
X/é chưa đã tay, ta lấy d/ao ra.
Mảnh một mảnh hai, rơi tả tơi.
Nhát một nhát hai, m/áu me be bét.
Xem miệng hắn cứng hay d/ao của ta sắc.
tẩu tẩu nhắm nghiền mắt, không dám nhìn nữa.
Cuối cùng, trên người Ngưu Lang không còn mảnh da lành.
Cuối cùng hắn van xin.
Hắn quỳ sụp xuống đất, đầu đ/ập xuống đất liên hồi:
“Ta nói, ta nói, xin ngươi tha mạng…”
Ta dừng tay.
Sớm ngoan ngoãn thế này, đâu đến nỗi.
“Áo của ngươi, ta giấu trong m/ộ cha mẹ.”
“Con trâu già bảo, vũ y nhiễm mùi x/á/c ch*t, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể về trời.”
“Như thế, ngươi sẽ ở lại mãi mãi.”
Trong khoảnh khắc ấy, nắm đ/ấm của ta siết ch/ặt.
Bình luận
Bình luận Facebook