Nghe thấy quy tắc mới và nhìn thấy những bình luận kỳ quái.
Niềm hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng tôi lại tắt ngấm.
Vượt qua một trăm màn..... ha ha.
Hắn vốn không muốn để chúng tôi sống sót ra ngoài.
Tối nay chỉ là một chương trình giải trí cho vạn q/uỷ, giải trí đến ch*t, h/ồn phách tan biến mới thôi.
Ầm!
Cả tòa ký túc xá đột nhiên rung chuyển.
Trong khung hình livestream, ký túc xá vốn chỉ có 7 tầng bắt đầu vươn cao, đi/ên cuồ/ng phát triển.
Giống như một cột trụ khổng lồ chọc trời, trong chốc lát đã trải dài đến tận chân trời.
“Tầng một trăm lẻ ba đã được xây dựng xong.”
“Trò chơi Bách Q/uỷ thứ năm, sắp bắt đầu, mời đến tầng 81.”
......
Liễu Nhứ nắm lấy bàn tay r/un r/ẩy của tôi, kiên định nói:
“Chị Dương.”
“Cậu theo sát tớ.”
“Nhất định, nhất định đừng bỏ cuộc.”
Tôi ngây người nhìn cô ấy:
“Vẫn còn....tiếp tục sao? Cậu không sợ sao?”
Liễu Nhứ giúp tôi vén mớ tóc:
“Sợ.”
“Từ ngày đó, mỗi giờ mỗi phút tớ đều sợ hãi đến ch*t đi được.”
“Nhưng so với việc sống m/ù quá/ng, tớ muốn đứng lên làm điều gì đó hơn.”
“Vì thứ muốn bảo vệ, tớ có thể dũng cảm hơn một chút.”
“Đây là thứ cậu đã dạy tớ mà.”
Bình luận
Bình luận Facebook