Ga tàu không xa, tôi đến nơi thì lập tức m/ua chuyến sớm nhất, chẳng mấy chốc đã vào ga xếp hàng kiểm vé lên tàu.
Xung quanh có rất nhiều người đang tạm biệt nhau, tôi nhìn thấy từng khung cảnh bịn rịn không nỡ rời.
Bất chợt, tôi nghĩ đến Lục Bạc Chu.
Không biết nếu anh thấy tôi rời đi sẽ có phản ứng thế nào.
Dù sao tối qua anh còn cảnh cáo tôi không được rời bỏ anh, vậy mà sáng nay tôi đã biến thành đồng tiền xu hai mặt rồi.
Có lẽ đêm qua chỉ là lỗi cốt truyện, sáng nay Lục Bạc Chu đã "bình thường trở lại", chẳng hề để tâm chuyện tôi đi, có khi anh còn thở phào nhẹ nhõm đấy chứ.
Tôi nghĩ lan man trong đầu, tai lại nghe loáng thoáng một tiếng gọi "Bé ngoan" từ xa, giọng nói quen thuộc như thể của Lục Bạc Chu.
Tôi ngước mắt tìm ki/ếm giữa đám đông nhốn nháo, nhưng chẳng thấy gì.
Quả nhiên là ảo thính rồi.
Tôi không nhịn được bật cười — vậy mà mình lại ảo tưởng Lục Bạc Chu đến tìm.
Nghĩ cho cùng, tôi cũng chỉ là một vai phụ, sớm rồi Lục Bạc Chu cũng sẽ nhanh chóng tìm được người thực sự xứng đáng với anh.
Người trước mặt đã kiểm vé lên tàu, tôi cũng vội bước theo.
Chân còn chưa kịp đặt lên tàu, eo đã bị siết ch/ặt, cả người bị ôm bổng lên khỏi mặt đất.
"Em đi đâu hử?"
Giọng nói quen thuộc vang bên tai.
"Bé ngoan."
Bàn tay siết lấy eo tôi càng lúc càng ch/ặt.
Khóe môi Lục Bạc Chu cong lên thành một nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến rợn người:
"Anh đã nói rồi mà, nếu dám chia tay, anh sẽ khiến em ba ngày không xuống nổi giường."
Tôi nghẹn thở trong chốc lát.
Nhớ lại "ba ngày không xuống giường" kia, lập tức da đầu tê rần.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi vội vã phủ nhận:
"Không có, em không có ý định chia tay!"
"Không chia tay à?"
Lục Bạc Chu chậm rãi nhắc lại từng chữ, nửa cười nửa không hỏi:
"Vậy em định đi đâu, hả bé ngoan?"
Tôi do dự hai giây giữa việc, nói: "Thế giới rộng lớn, em muốn đi ngắm nhìn" và tìm cách đổ vạ, cuối cùng nhìn người đàn ông nói được làm được trước mặt, tôi quyết định chọn cách sau.
Tôi nhào vào lòng anh, sụt sịt:
"Anh Chu ơi, em không muốn rời xa anh chút nào đâu..."
"Chỉ là em không ngờ mình lại gây phiền phức lớn cho anh."
Tôi ngẩng đầu, cắn môi dưới, đôi mắt rưng rưng ngước nhìn anh, vẻ mặt đầy tủi thân:
"Là em khiến anh phải cúi đầu nhún nhường với người khác..."
Lục Bạc Chu nhíu mày:
"Đám Lý Tử đã nói gì với em?"
Tôi vội lắc đầu:
"Họ không nói gì cả."
Lục Bạc Chu tỏ rõ mình không tin, nhưng cũng không hỏi thêm.
Anh nhận lấy hành lý, nắm tay tôi dắt ra khỏi ga tàu.
"Nghe lời."
Lục Bạc Chu ôm tôi lên xe về, như tiện miệng nói, nhưng lại hàm chứa mối đe dọa nặng nề:
"Anh hy vọng đây là lần cuối cùng em rời xa anh."
Tim tôi thắt lại, lập tức ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay anh:
"Em sẽ không rời xa anh đâu."
Ánh mắt Lục Bạc Chu dừng lại trên gáy trắng muốt của tôi, ý vị sâu xa:
"Tốt nhất là vậy."
Bình luận
Bình luận Facebook