Ngày hôm đó, tôi bắt chuyến bay cuối cùng sau Lý Văn Cảnh và hạ cánh xuống thành phố Ng/u Thành.
Dự án đầu tư ở đây luôn do phó tổng Ngô Huy của công ty phụ trách.
Gương mặt mới này của tôi rất thích hợp để thể hiện tài năng của mình.
Tối đến, trong đại sảnh bữa tiệc chật kín khách mời tham dự.
Tôi nhìn vào cửa kính của đại sảnh, hài lòng nhìn kỹ chiếc váy đuôi cá màu vàng nhạt đang mặc trên người.
Tôi đã m/ua chiếc váy này bằng thẻ của Lý Văn Cảnh trong thời gian mất trí nhớ.
Trong đó có cả trang sức, tôi phung phí số tiền không nhỏ là 10 triệu tệ.
Ngay cả vé máy bay lần này, cũng được tính vào thẻ của hắn.
Lý Văn Cảnh chắc chắn biết tôi sẽ đến.
Tôi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn quanh dò xét trong đám đông, cũng không thấy Lý Văn Cảnh.
Vừa định đi ra ngoài, sau lưng tôi đột nhiên va vào một thân thể rắn chắc.
Mùi hương gỗ mát lạnh đầy tao nhã trong nháy mắt bao bọc lấy tôi.
Giọng điệu quen thuộc đầy mỉa mai và lạnh lùng của Lý Văn Cảnh rót vào tai tôi.
“Lạc tiểu thư, cô đừng giả vờ nữa được không?”
Tôi sững sờ một giây, rồi xoay người lại nhào vào lòng của hắn:
“Ông xã, em rất nhớ anh!”
Hành động quá khích này khiến phía sau lưng lộ ra mảng lớn ‘cảnh xuân’.
Hấp dẫn không ít người chú ý.
“Đây là ai?”
“Hình như là Lý tổng phu nhân.”
Lý Văn Cảnh gi/ật mình, trầm mặt lấy áo khoác che lưng cho tôi, ôm eo tôi dẫn vào phòng chuẩn bị nhà bếp.
Mặt bàn lạnh lẽo chạm vào hông tôi, tạo ra tiếng va chạm của dụng cụ ăn uống.
Ánh mắt Lý Văn Cảnh tối sầm.
“Lạc Dương, em muốn làm gì?”
Khi tôi mất trí nhớ hắn mới gọi tên đầy đủ của tôi.
Xem ra hắn lại bị tôi l.ừa một lần nữa.
Tôi nghịch ngợm chiếc cà vạt của hắn, ánh mắt d/ao động:
“Không có gì, chỉ là nhớ anh...”
“Nói thật đi.”
Tôi nhịn không được nở nụ cười, rồi khóe miệng lại trễ xuống, trong nháy mắt hốc mắt đỏ bừng:
“Bọn họ nói, anh có tình nhân ở Ng/u Thành... Em liền tới đây...”
Ánh mắt Lý Văn Cảnh không có chút ấm áp nào :
“Không có chuyện này.”
“Anh g.ạt em!”
Tôi gi/ận dỗi đ.á hắn một cái:
“Vừa rồi em còn thấy anh nói chuyện với một người phụ nữ, anh không còn yêu em nữa…”
...
Lý Văn Cảnh nhíu mày:
“Đó là bên phía đối tác.”
Tất nhiên tôi biết đó là đối tác.
Phó tổng giám đốc Diêu của tập đoàn Minh Hoa Ng/u Thành.
Tôi lắc đầu:
“Không tin! Trừ phi đêm nay anh dẫn em theo.”
Lý Văn Cảnh thực sự bị tôi làm cho mất bình tĩnh:
“Được.”
Đêm đó, tôi ôm cánh tay Lý Văn Cảnh, giống như một con bướm hạnh phúc dưới hoa.
Tôi đã cùng với các vị đại biểu của tập đoàn Minh Hoa nói chuyện rất vui vẻ.
Lý Văn Cảnh đã bị tôi c/ắt ngang nhiều lần trong khi thỏa thuận.
Cuối cùng, hắn ngồi ở trong góc, ánh mắt u ám nhìn tôi chằm chằm.
Không biết là đang nghĩ gì.
Khi bữa tiệc vừa kết thúc, tôi đã bị Lý Văn Cảnh mang về phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Bốn phía chìm vào bóng tối.
Ngón tay thô ráp của Lý Văn Cảnh ấn lên cổ tôi, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Lạc Dương, sao anh không phát hiện ra em là người quen từ trước đến nay?”
Thanh âm của hắn rất ổn định, dưới sự bao trùm của bóng tối, nó trở nên c.ấm d.ục và trêu ngươi.
Tối nay tôi uống vài ly và cũng hơi lâng lâng.
Tôi tựa lưng vào lòng hắn miệng méo mó và phàn nàn:
“Em chính là không muốn cho anh cùng nữ nhân khác nói chuyện...”
Tôi len lén r/un r/ẩy cả người nổi da gà.
Ch.ếc tiệt, thật mất mặt a...... Sau khi tôi mất trí nhớ, lại biến thành cái bộ dạng này?
Lý Văn Cảnh cười nhạo một tiếng:
“Không có danh phận, ngược lại càng bá đạo.”
Lúc hắn đặt tôi lên giường, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Ánh đèn lấp lánh trong đêm tối có chút chói mắt.
Hắn nhấc điện thoại lên.
Thư ký Lý Văn Cảnh nói trong ống nghe vang ra.
“Lý tổng, dự án của Ng/u Thành đã bị người của Lạc tiểu thư cư.ớp mất rồi.
“Anh nói ai?”
Cấp dưới của cô ấy là Ngô Huy, Ngô phó tổng.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Chiếc đồng hồ trong góc hòa nhịp với nhịp đ/ập của trái tym,, từng dây th/ần ki/nh của tôi cũng từng chút căng lên theo nhịp đồng hồ.
Thản nhiên tôi dùng chân móc vào người hắn ta như thể không có gì xảy ra và nín thở chờ đợi phản ứng của Lý Văn Cảnh.
Quần tây bị m/a sát ra tiếng sột soạt trong đêm.
Hắn cúp điện thoại đặt xuống, đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh:
“Lạc Dương, em biết hôm nay anh phải ký hợp đồng đúng không?”
Tôi tựa mình vào ng/ực hắn, ngửi mùi gỗ trên cơ thể hắn và trầm mặc không nói.
Hắn b.óp cằm tôi, nâng lên quan sát một lát, đột nhiên nở nụ cười:
“Em đã khôi phục trí nhớ?”
Nếu thừa nhận thì đêm nay tôi sẽ ch.ếc ở đây.
Với vẻ mặt mờ mịt tôi phát ra mấy chữ:
“Ông xã! Nóng...”
Hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì rư/ợu của tôi.
Ánh nhìn của ai kia dán ch/ặt lên gương mặt của tôi.
Lý Văn Cảnh che giấu nơi đáy mắt sâu thẳm một sự toan tính, ngữ khí ôn hòa:
“Lạc Dương, em cho là anh dễ đùa?”
“Em thích anh... Làm sao có thể là đùa giỡn...”
Nụ cười của Lý Văn Cảnh nhạt dần, cúi đầu c.ắn môi tôi.
Trong nụ hôn mang theo tức gi/ận không ng/uôi.
Vết c.ắn khiến hơi thở hòa mùi m.á.u tanh tràn ngập giữa răng và miệng hắn.
Mãi đến khi tôi nhăn mặt đ/au đớn, Lý Văn Cảnh mới buông ra, vuốt mái tóc rối bời của tôi lạnh lùng cười:
“Nói tiếp đi, còn chuyện quái gì em chưa nói ra, ông xã của em đang nghe đây.”
Tôi thở đều, ánh mắt chân thành tha thiết:
“Em yêu anh...”
Nương theo đó là một âm thanh chói tai, váy của tôi bị x.é toạt ở phần thắt lưng.
Ánh mắt Lý Văn Cảnh tràn đầy hung tợn:
“Em đúng thật là chưa thấy qu/an t/ài chưa đổ lệ.”
Hắn mạnh mẽ gi.am c.ầm tôi vào góc, năm ngón tay của hắn xuyên qua từng khe hở giữa các ngón tay của tôi rồi đan vào nhau.
Hắn cười khẽ thành tiếng:
“Anh hi vọng em có thể nói điều tương tự vào ngày em khôi phục lại trí nhớ.”
“Nếu không? Anh thực sự không ngại tự tay gi.ếc ch.ếc em.”
Bình luận
Bình luận Facebook