“Không phải mẹ của cậu bé.... vừa mới ra ngoài sao?” Tôi không dám động đậy.
“Không.....sáng nay chúng ta không thấy người phụ nữ ra khỏi nhà, nhưng cô ta lại đi taxi về khu dân cư.”
“Người vừa ra ngoài lúc nãy, chính là người phụ nữ đã đón taxi đó.”
“Người mà lần đầu tiên chúng ta thấy, cô ta...vẫn còn trong nhà, và...là một người đàn ông.”
“Người đàn ông đó, cải trang thành phụ nữ để ra ngoài?” Tôi cảm thấy buồn nôn.
“E rằng không chỉ cải trang thành phụ nữ ở ngoài, mà ở nhà, hắn cũng đeo tóc giả, mặc quần áo phụ nữ.”
“Còn nhớ không? Đứa trẻ chưa bao giờ gọi bố, chúng ta đã đoán sai, không phải là nhà không có bố, mà là bố đã cải trang thành mẹ.....”
“Không đúng, không đúng.” Tôi nói, “Quần áo phụ nữ đang phơi trên ban công, hắn không có ở nhà....”
“Hắn vừa cởi ra.” Bạn tôi ngắt lời, “Người phụ nữ vừa đi lúc nãy là người ở nhà, tóc ướt, hiểu không?”
“Có lẽ hắn đang ngủ, chưa tỉnh.” Bạn tôi hạ giọng, “Tớ có cách, cậu hãy lặng lẽ ra ngoài.”
Tôi nuốt nước bọt, vừa định di chuyển.
Từ cửa sổ, một cánh tay của đàn ông xuất hiện, với tay gi/ật chiếc váy liền xuống.
Một bàn tay khác, gi/ật chiếc tóc giả xuống.
Nửa khuôn mặt lộ ra từ mép cửa sổ, tóc rối che trán, chỉ để lộ ra đôi mắt như kẻ đi/ên.
Tôi chợt hiểu ra điều gì đó không ổn ở người phụ nữ trong camera giám sát, rõ ràng đôi mắt phía trên khẩu trang là của đàn ông.
Bình luận
Bình luận Facebook