Tôi lại tìm gặp Mặc tiên sinh than thở.
Ông ấy nhìn đôi môi thấm đẫm m/áu của tôi, đường viền môi khẽ mím thành đường thẳng, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu sau, ông lại nói câu quen thuộc:
"Tôi tăng lương cho cậu."
Dù sao tính cả lương thưởng và tiền ki/ếm chui, số tiền tích cóp đã đủ cho tôi sống cả đời rồi.
Tôi quyết đoán từ chối: "Mặc tiên sinh, tôi định xin thôi việc."
Lông mày trái của ông ấy gi/ật giật.
"Lương gấp ba."
Thật lòng thì tôi có hơi động lòng, nhưng tôi là người biết điểm dừng.
Không nghe lời giữ chân của ông ấy, tôi thẳng thừng về phòng thu dọn đồ đạc.
Xếp xong vali giấu vào tủ quần áo, tôi ra chợ m/ua chú chó đen nhỏ.
Móng nó trắng muốt, chóp tai điểm chút bạc.
Thiếu gia hỏi sao chọn con này.
"Vì nó dễ thương nhất."
Không thể nói thật là vì nó rẻ nhất, con đắt tiền kia tôi m/ua không nổi.
Hắn khẽ "Ừ" rồi dùng mũi giày chạm vào chó con.
Chú chó tuy nhỏ nhưng tính tình ngang ngược.
Nó nhảy lên cắn giày da của thiếu gia.
Hắn mỉm cười: "Em giống nó lắm."
Đảo ngược càn khôn!
Chó giống tôi thì có.
Không đúng, sao tôi lại đem mình so sánh với chó? Tôi tự do rồi! Tôi không làm chó nữa!
Nhìn ánh mắt thiếu gia dần trở nên trong veo.
Tôi yên tâm vỗ vai hắn: "Thiếu gia, đây là quà sinh nhật tặng ngài đấy."
Còn hơn chục ngày nữa là sinh nhật thiếu gia.
Dù sao lần này tôi sẽ không như mọi khi, ngoan ngoãn cong mông cho hắn đ/á/nh.
Đồ bi/ến th/ái ch*t ti/ệt, cứ bảo sinh nhật mà con cún này không ngoan nên phải ph/ạt.
Thiếu gia và chó con nhìn nhau chằm chằm.
Tôi cười híp mắt, tính toán vòi thêm tiền:
"Thiếu gia, có thể ứng trước thưởng Tết cho tôi không?"
"Để làm gì?"
Tôi bịa chuyện: "Trang trí tiệc sinh nhật cho ngài, thiếu gia đối xử với tôi tốt thế, tôi phải báo đáp."
Thiếu gia gật đầu nhẹ:
"Tìm Trương Kỳ mà lấy."
"Rõ!"
Vừa quay lưng, Mặc Tự đột ngột hỏi: "Chó con chạy lung tung thì sao?"
Phải rồi, hắn ngại bẩn, không dám bắt chó.
Tôi đáp:
"M/ua xích xích lại, không được thì dạy dỗ vài trận là ngoan ngay."
"Có hiệu quả không?"
"Chắc chắn! Con chó cỏ nhà tôi nghe lời lắm."
“Ừm, cảm ơn." Thiếu gia chân thành nhìn tôi.
Cái đồ bi/ến th/ái này lịch sự như vậy từ khi nào thế?
Tôi xoay người, bước nhanh xuống lầu tìm kế toán ứng tiền thưởng.
Hoàn toàn không nhận ra hơi lạnh sau lưng.
Bình luận
Bình luận Facebook