Ngoại truyện:
Thẩm Quyết vẫn chưa nhớ lại đoạn ký ức năm xưa, nên vẫn đeo bám hỏi han mãi về vết s/ẹo trên tuyến thể của tôi.
“Vợ ơi, bạn trai cũ của em không yêu em thật đâu, cắn á/c thế này cơ.”
Tôi cúi gằm mặt, mải mê sửa cánh cửa gỗ phòng mình.
Trước đó, cánh cửa này bị Thẩm Quyết đ/á thủng.
Hắn hối h/ận vì đã lắp thứ này, mỗi lần tôi gi/ận là lại chui về phòng trốn.
Thẩm Quyết muốn bắt người mà không được, đành giả say dỡ luôn cánh cửa.
Hừ.
Còn hỏi tại sao tôi gi/ận?
Hỏi xem, tại sao Thẩm Quyết lại thích đ/á/nh dấu tin tức tố lên người tôi bất kể thời gian địa điểm!
Có lần tôi về trường diễn thuyết.
Thắc mắc mãi sao họ không xem slide mà chỉ chăm chăm hỏi chuyện hôn nhân.
Đến khi được nhắc mới biết, mùi hoa cam đắng trên người tôi đã nồng đến đi/ếc cả mũi!
Trời đ/á/nh thánh vật.
Tôi không cần mặt mũi nữa à!
Tôi gi/ận dữ đ/ập búa xuống.
Thẩm Quyết nắm tay tôi: “Em yêu, cái cửa này làm tổn hại tình cảm vợ chồng của ta đó.”
Bị tôi lườm một cái, hắn im bặt.
Hắn chuyển chủ đề:
“Vợ ơi, em vẫn chưa nói sao lại có vết s/ẹo này?”
Tốt lắm.
Chuyển chủ đề đúng chỗ cấm kỵ.
Tôi đứng dậy, ngoảnh lại cười nhạt:
“Do một thằng khốn nào đó cắn đấy.”
Thẩm Quyết nheo mắt, liếm môi.
Đột nhiên hắn bế thốc tôi lên, ném xuống giường:
“Sao gọi nó thân mật thế? Nó làm em đ/au à? Vậy nó giỏi hơn anh hử?”
Tôi: “???”
Kết quả là tôi ôm tuyến thể bị hắn cắn rá/ch lần nữa, hậm hực trở về phòng.
Thẩm Quyết năn nỉ ỉ ôi ngoài cửa.
Thầm quyết tâm phải tháo nốt cái cánh cửa này.
HẾT THẬT
Bình luận
Bình luận Facebook